101 Lăng Thiên sắc mặt ngưng trọng, ngưng trọng từ trước đến giờ chưa từng có!Kinh lạc màu tím đen!Lăng Thiên ở tiền thế chính là xuất thân từ đệ nhất thế gia về võ cổ Trung Quốc, tất nhiên biết điều này có ý nghĩ gì.
102 Bắc Ngụy. Ngọc Gia. Phàn Nguyệt trích tinh lâu. Ngọc gia gia chủ Ngọc Mãn Lâu đứng trước cửa sổ, lẳng lặng nhìn đám mây trắng lưu động trên bầu trời, ánh mắt nhìn về nơi xa xôi.
103 Ngọc Mãn Đường vừa nghe nói thế không khỏi do dự một chút. Dù sao cũng là nữ nhi mình đang ở trên địa bàn của đối thủ cường đại như thế, sao có thể không quan tâm?Ngọc Mãn Lâu thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, nói: “Ngươi cảm giác được nếu như là ta, liệu ta có thể ra tay đối phó với Băng Nhan một tiểu nha đầu không hề có lực uy hiếp như vậy hay không?”Ngọc Mãn Đường không chút nghĩ ngợi nói: “Đương nhiên sẽ không!”Ngọc Mãn Lâu ha ha nở nụ cười: “Như vậy, hắn cũng sẽ không!” Ngữ khi tràn đầy tự tin, cũng tràn đầy sự tôn kính đối với một đối thủ ngang tầm.
104 Sau khi Ngọc Băng Nhan khóc một trận kia thì cả hai đều cảm giác được thân mật hơn với đối phương. Nhất là Ngọc Băng Nhan, chỉ cần một ngày đi đến Lăng Phủ thì sẽ quấn quýt si mê Lăng Thiên vô cùng.
105 Bên ngoài vang lên một tiếng nho nhỏ. Lăng Thiên nhẹ nhàng đặt Ngọc Băng Nhan lên giường rồi kéo chăn cho nàng. Lẳng lặng đứng nhìn đôi mắt đang khép hờ của nàng.
106 Lăng Kiếm hừ một tiếng, cả giận nói: "Nam Cung gia thật to gan lớn mật. Lại có thể hạ thủ đối phó chúng ta trước. Đó chính là không muốn sống nữa rồi.
107 "Ta có vấn đề thứ ba muốn hỏi ngươi!" Lăng Thiên hỏi lần thứ ba. Lăng Kiếm sửng sốt, vội vàng đáp: "Mời công tử hỏi!""Ngươi thấy phụ tử Lăng Không như thế nào!" Lăng Thiên nói.
108 "Công tử. Theo tin tức truyền tới thì ba huynh đệ của Dương gia mười ngày trước đã đi ra khỏi lầu ba của Mính Yên Lâu. Bao liên tục mười ngày. Thật là hạ tiện mà.
109 Trên đường lớn yên tĩnh, mặt trăng đã lên cao rồi nhưng Mính Yên Lâu ở cách đó không xa vẫn còn sáng đèn. Mơ hồ có tiếng cười truyền đến khiến cho bên này có vẻ cô tịch.
110 Một gã hộ vệ tuyệt vọng hô to: "Dương thiếu gia. Mong các người cứu lấy thiếu gia nhà ta. Nam Cung gia vĩnh viễn nghi nhớ đại ân này!"Dương Vĩ ở xa xa nhìn thấy Người bận đồ đen giết chóc như ma thần khiến cho hắn sợ đến nỗi tè ra quần thì làm gì còn tâm tư đi trông nom sinh mạng của Nam Cung Nhạc? Tánh mạng không giữ được thì ngươi có thể cảm tạ đại ân đại đức của ta như thế nào? Ngay cả đầu cũng không dám quay lại.
111 Kinh Long Thần Công có mười hai tầng, bắt đầu từ tầng thứ sáu nếu muốn lên thêm một tầng lại khó như lên trời. Lăng Thiên biết rõ dục tốc bất đạt. Nếu cưỡng cầu thì công lực không những không tiến bộ mà còn tạo ra gánh nặng thật lớn với thân thể, thậm chí bị tổn thương.
112 “Công tử. . . . . . ” Trong lòng Lăng Kiếm ấm áp, sống mũi thấy hơi cay cay, vội quay đầu đi nhẹ nhàng khụ một tiếng mới miễn cưỡng nhịn xuống nhiệt lệ thiếu chút nữa đã tràn mi ra.
113 “Gia tăng thêm, phái càng nhiều nhân thủ đi ra ngoài, cẩn thận quan sát động tĩnh của Lăng gia, Vương gia cùng Hoàng gia. Kể rõ lại chi tiết, điều tra mọi động tác lớn nhỏ trước đây của ba nhà.
114 Đột nhiên trong lúc đó, bốn phương tám hướng gần như đồng thời loạn cả lên. Tiếng vó ngựa từ xa đến gần, lại như gần và xa. Liền như sóng triều cuồn cuộn, từng sóng từng sóng mãnh liệt mà đến, đợt sóng đầu chưa hết, đợt sóng sau đã sinh, vô cùng vô tận, không ngừng không nghỉ!Xa xa thỉnh thoảng có tiếng hỏi đáp, tiếng kêu sợ hãi, tiếng trách mắng… Xa xa truyền đến.
115 Năm trăm người đồng thời xuống ngựa, chỉ là phát ra một thanh âm chỉnh tề “kịch” xuống đất. Xa xa, tựa hồ như người dẫn đầu đang nói gì đó. Chớp mắt trong lúc đó, vài trăm người hóa thành các chiếc bóng, hướng về các phương hướng nhanh chóng rời đi, lưu lại một tiểu đội, để trông coi ngựaLăng Thiên trên mặt lộ ra một nụ cười xấu xa, “ta đến kiểm tra một chút, xem chiến lực của bọn họ như thế nào.
116 Lăng Kiếm hai tròng mắt phát ra quang mang cuồng nhiệt, nhìn phía dưới long tranh hổ đấu, hận không thể giờ phút này người bị vây quanh ở chính giữa đó là mình, có thể lại được đại sát một phen!“Không sai biệt lắm, chờ bọn hắn chạy tới, Tiết Lãnh hoàn toàn xong hết rồi.
117 Lăng Thiên kinh ngạc nhìn nàng, nhìn thiếu nữ đêm khuya ở trong phòng mình lẳng lặng chờ mình quay về, trong lòng đột nhiên nổi lên cảm động nồng đậm cùng yêu thương thật sâu.
118 Mạnh Ly ca ha ha cười: “Thái tử có thể nghĩ như thế, cũng là cơ trí, Ngọc gia nọ vốn tại Thiên Tinh đại lục địa vị cao cả, chưa bao giờ tham dự thiên hạ phân tranh, cũng không có tình huống cùng các đại thế gia khác có qua lại mật thiết, vẫn luôn lấy thái độ xử thế của một tông phái ẩn cư, nhất thiết lạnh nhạt đối mặt thế gian, nếu muốn bọn họ gia nhập tranh phách sóng triều thiên hạ này, khó khăn! Khó khăn lắm!”Ngụy Thừa Bình khổ não cười, nói: “Cho nên ta mới có chủ ý với Ngọc Băng Nhan, hừ hừ, nếu ta thật làm con rể Ngọc gia hắn, xem lão gia hỏa Ngọc Mãn Lâu này hắn có giúp ta hay không!”Mạnh Ly Ca ha ha cười, nhưng lại không nói lời nào, trong lòng có chút không cho là đúng, loại ngàn năm thế gia này, hiển nhiên có kiên trì của hắn, đối với loại đại gia tộc này mà nói, nữ nhi trong gia tộc bất quá là một công cụ dùng để tăng cường thế lực gia tộc bằng việc cưới xin thôi, có ai sẽ vì một công cụ mang cả gia tộc đi đầu nhập vào? Thái tử hiển nhiên là suy nghĩ vô cùng đơn giản!Ngụy Thừa Bình tại giữa điện thong thả đi hai bước, ngẩng đầu lên nói: “Tiên sinh có điều không biết, Ngọc gia tiểu công chúa Ngọc Băng Nhan nọ, trong trực hệ đệ tử đồng lứa Ngọc gia, chỉ có nàng một người là thân nữ nhi.
119 “Mạnh tiên sinh, ngài có tài hùng biện, trí kế siêu quần, ta nghĩ thỉnh ngài thay ta tự mình đi Thừa Thiên một chuyến, nói cho Ngọc Băng Nhan, ta Ngụy Thừa Bình tuyệt đối nắm chắc có thể cứu nàng, thuận tiện nói cho nàng ta điều kiện, đương nhiên, ngài cố tận lực nói khéo một chút.
120 “Ừ, ta biết rồi. ” Ngụy Thừa Bình thu liễm tâm tình, ánh mắt trên mặt biến đổi, nhất thời lại chuyển thành kẻ quý trọng người hiền vừa rồi, bộ dáng ân cần bình dị dễ gần, đủ để cho bất luận kẻ nào sau khi chứng kiến sắc mặt hắn, cũng có thể dâng lên một loại cảm giác ấm áp như gió mùa xuân.