1
"Ân a. . . . . . thật là lợi hại. . . . . . . thật là lợi hại, muốn phun. . . . . . . muốn đi. . . . . "
Hô hấp không xong, thân thể tuyết trắng nằm trên giường lớn màu đen, Lâm Lạc Nhi giương miệng, không ngừng thở dốc, thi thoảng còn kêu ra tiếng.
2 Mật huyệt mềm mại phảng phất như cảm nhận được thân thể tình dục, miệng huyệt bắt đầu mấp máy gấp gáp muốn côn thịt cắm vào, lấp đầy mật huyệt đói khát.
3
"Tao hóa! Tự mình lại có thể đem sờ đến cao trào, như thế nào lại dâm tiện như vậy?"
"Ân a. . . . " Lâm Lạc Nhi hoàn toàn không để ý đến người đàn ông đang vũ nhục mình, ngón tay thon dài trắng nõn bắt lấy vú, xoa chúng đến biến dạng, khe hở ngón tay kẹp lấy đầu vú đứng thẳng.
4
Lâm Lạc Nhi lần nữa mở to mắt, người đàn ông trong phòng cũng không thấy đâu, chỉ còn lại mình cô. Đây là mộng xuân sao?
Vừa muốn đứng dậy phía dưới tiểu huyệt truyền đến một trận đau nhức.
5
Lâm Lạc Nhi túm làn váy, cảm nhận được ngón tay hắn chui vào trong quần lót, trực tiếp vuốt ve hai mảnh môi âm hộ, đầu ngón tay ma sát qua lại.
"Phía dưới ướt đẫm, quần lót cũng ướt.
6 Lâm Lạc Nhi run lên một chút, chậm rãi mở to mắt, phát hiện người đàn ông ban nãy còn ôm mình nhưng hai người đã không còn ở trên xe buýt, thế nhưng lại là trong phòng khách sạn, hơn nữa nhìn qua, căn phòng này thực không rẻ.