1 Dự báo thời tiết không mưa.
Vậy mà mặt đường bây giờ đã ướt không còn một khe trống. Lừa người thật mà.
Một chiếc xe lướt qua, người người phải trố mắt nhìn theo người đàn ông trên xe.
2 Hình ảnh của cô cứ quanh quẩn trong tâm trí anh.
Người này đã yêu thật rồi ư. Người đàn ông này mà yêu ư. Thật không thể tin nổi.
Nếu đã từng gặp người đàn ông này thì bạn sẽ biết được anh đáng sợ đến mức nào.
3 Cô cười, một nụ cười thâm sâu.
"Sao? Tôi đang ở đâu còn cần bà quản à!"
Đúng, cuộc sống của cô từ khi mẹ ra đi mãi mãi thì không cần ai quản nữa.
4 Điên rồi ah
~Lục Bạch Y đúng là điên rồi.
Cứ đọc đi đọc lại một tờ giấy đến nỗi nó muốn mòn luôn rồi.
"Mục Vương, chấp nhận lời mời của Bạch Thị".
5 "Không chán à ". Cô dùng giọng điệu lạnh lùng, chán ghét nói với hắn.
"Lăng Lăng, em nói gì vậy ". Mặt Từ Quang hiện một chút lo lắng.
Cô nói vậy là ý gì chứ.
6 Một cô gái đột nhiên lên tiếng " Bộ đồ đơn giản này hợp với cô lắm. "
"Cảm ơn". Tiểu Lăng cười nhẹ như có như không với cô ta.
"Mặc đẹp như vậy chắc là hãng cao cấp nhỉ~".
7 Bạch Duệ Văn trông thấy Lục Bạch Y thì mừng khôn cùng. Cho rằng Lục Bạch Y vì nể mặt ông ta mà đến. Ông ta tiến đến chỗ Bạch Y một cách lịch sự.
"Cảm ơn Lục tổng đã nể mặt mà đến" Ông ta vừa nói vừa đưa cánh tay phải của mình ra đằng trước.
8 Uy nguy, lạnh lùng.
Cánh tay Bạch Duệ Văn vừa vung xuống, Từ Quang chưa kịp ngăn lại ông ta thì đã bị Lục Bạch Y giữ chặt.
Lực rất mạnh, đáng sợ.
9 "Vị tiên sinh đây là ai mà có nhã hứng xen vào chuyện nhà chúng tôi. " Lý Uyển Tình bực dọc nói.
"Xem ngài cũng là dạng có quyền thế, tại sao hành xử lại không có phép tắc.
10 Tiểu Lăng rời đi giữa bao lời bàn tán. Bạch gia giờ thì xấu mặt rồi.
Lục Bạch Y cùng Mục Vương cũng rời đi.
Tiểu Lăng một mình lặng lẽ bước trên con đường, cô gái nhỏ xinh đẹp thật cô đơn.
11 "Hồi nãy, ngài không cần vì tôi mà hạ thấp danh dự của mình đâu. " Tiểu Lăng áy náy, con người không liên quan này lại chỉ vì cô mà bị Lý Uyển Tình xỉ nhục.
12 " Lạ lắm nhỉ. Tôi đúng là vốn không xứng đáng có quyền ước mơ nhỉ" Tiểu Lăng nhiễu nhẹ hàng mi xuống, vô cùng đẹp, một vẻ đẹp của sự phiền muộn.
"Không, cô xứng đáng ".
13 Buổi sáng của ngày mới. Trong lành và vô cùng tinh khiết.
Tiểu Lăng dậy rất sớm. Cô chuẩn bị mọi thứ thật tươm tất.
Hôm nay cô định sẽ đi thử vai diễn của một bộ phim.
14 Thấy cô gái trên giường vẫn bất động coi lời mình bỏ ngoài tai. Người đàn ông tức giận đến mức muốn đến tận nơi mà đem ném cô đi. Nhưng càng đến gần, người đàn ông càng thấy cô gái này có mùi gì đó rất quen thuộc.
15 Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.
Chẳng lẽ cô thật sự đã. . . .
Tiểu Lăng ôm chặt lấy đầu mình. Cô không nhớ gì cả. Chỉ nhớ mang máng nụ hôn sâu lúc đó.
16 Tiểu Lăng về đến chung cư của mình.
Cô gái nhỏ yếu đuối gục ngã xuống chiếc giường ấm áp. Cô mệt thật rồi.
Lúc nãy Bạch Uyển Sa không thể nhìn rõ khuôn mặt đẹp của cô.
17 Tiểu Lăng ngủ rất say.
Lục Bạch Y cứ ngồi đó ngắm nhìn cô gái nhỏ của lòng mình. Cô không nhiều đến nỗi lớp trang điểm cũng trôi đi. Lục Bạch Y thấy rõ dấu bàn tay trên khuôn mặt trắng nõn của cô.
18 "Muốn đi đâu đó để giải tỏa không?" Lục Bạch Y nói với Tiểu Lăng rất nhẹ nhàng.
"Hả" Tiểu Lăng bị câu hỏi này làm cho bất động.
"À, không cần đâu.
19 Lục Bạch Y nhìn cô gái nhỏ của mình mà bất chợt ngây người. Cô gái của anh rất đẹp. Đẹp nhất trong tất cả mọi cô gái mà anh từng gặp.
Lục Bạch Y vốn ghét gần phụ nữ.
20 Rất nhanh.
Bạch Uyển Sa đã được đem đến căn nhà hoang ở ngoại thành.
Cô ta lúc này mới biết sợ là gì. Cô ta có tưởng tượng thế nào cũng không ngờ mình có ngày hôm nay.