41 Tiểu Bất Tử ngoái lại, nhìn thanh quang rực rỡ tỏa ra từ bảo kiếm, phóng vút đi như một mũi tên. Hắn thấy trong lòng trống rỗng, mệt mỏi. Thở dài một tiếng, Tiểu Bất Tử lặng lẽ đi vào trong.
42 iếng xe ngựa lộc cộc lăn trên đường, thỉnh thoảng chèn vào mấy cục đá lại nảy lên tưng tưng khiến Tiểu Linh tỏ ra khó chịu. Nếu biết Thần Y trấn ở đâu và không phải đi theo ông ngoại cùng Tiểu Bất Tử, nàng đã dùng phi kiếm, phóng vút đến đó rồi.
43 Lại nói, khi Thập Tam Ảnh vung quạt lên phá chiêu, kiếm khí của Tiểu Linh lập tức dội sang bên, va trúng gốc một cây đại thụ ở gần. Kình lực phát kích khiến cho thân cây toác ra thảm hại.
44 Chừng khoảng hai canh giờ, Lê Hữu chậm rãi mở mắt, thấy toàn thân êm ái, tựa như chưa từng lãnh chiêu thức của Thập Tam Ảnh khi trước. Lão đoán ra ngay mình đã được các sư đệ, sư muội cho dùng Hoàn Lực đơn.
45 Lão Lê Hữu mang sợi dây chuyền mặt đá xanh tiến đến gần Tiểu Bất Tử rồi quàng lên cổ nó. Lão chậm rãi giải thích:
- Phương pháp này thực sự là hủy diệt kinh mạch, đan điền của con, sau đó bồi đắp một hệ thống mới.
46 Một tiếng hú dài, man dại vang vọng khắp bốn phía, đập vào những vách đá sừng sững rồi vọng lại. Từ xa, một bóng người nhún mình trên những tảng đá, cứ thế phi thân lên trên cao, nhắm tới đỉnh núi cao nhất.
47 Dân chúng hai bên đường thấy đệ tử Mẫu Nghi Giáo động thủ, không ai bảo ai đều hốt hoảng bỏ chạy, tạo nên một quang cảnh hết sức nhốn nháo. Người người dẫm đạp lên nhau tìm cách thoát thân.
48 Tiểu Bất Tử bị đánh thức bởi hàng trăm tiếng đại đồng trống vang rền. Trời vẫn còn tờ mờ, hắn uể oải thức dậy, sửa soạn đồ đạc, chuẩn bị tới khu vực thi đấu.
49 Song Mai quay sang nhìn, nàng chẳng ngạc nhiên với thái độ sững sờ của bá bá. Nàng khẽ nói:
- Là hắn đó! Có đánh chết con cũng nhận ra hắn.
- Thái …Bảo…là …con…!
Bạch Ưng đạo trưởng mắt trợn ngược, mặt trắng như tờ giấy, lắp bắp nói.
50 Cung Chu Tước, nơi ở của đệ tử Mẫu Nghi Giáo
Ở đây không có mây trắng bồng bềnh, không có núi non trùng điệp cũng chẳng có màu xanh thăm thẳm của núi rừng.