41 "Anh nằm yên nhé? Em bắt đầu bài thực hành đây…" Một lát sau: "Mạnh một chút nữa Tiểu Tây…" Sau đó nữa: "Anh thấy thế nào? Có dễ chịu hơn không?" Cuối cùng là: "Sớm biết dễ chịu như thế này thì mấy ngày nay anh đâu cần chịu đựng cực khổ.
42 Đây là phòng của cô, nhà của anh và cô, họ sẽ ngày ngày bên nhau, mãi không rời xa nữa. ***Đón năm mới chưa được mấy ngày thì anh lại bắt đầu làm việc, công nhân cũng đến làm rất sớm, nghe nói có mấy hợp đồng phải hoàn thành trong tháng hai Dương lịch nên càng ngày anh càng bận hơn, sáng ra cảng sớm, tối về đến nhà thì mệt lả người, cả ăn cũng vô vị, Đổng Tây thấy mà vô cùng lo lắng, cô không biết hiện giờ anh bán mạng như thế để làm gì, dù sao đây cũng là công ty của bạn anh, người bạn kia không thấy đâu mà cứ để anh gánh hết thế này, vừa nghĩ đã thấy khó chịu.
43 "Tôi và cô ấy. . . là anh em. . . "***Hôm sau Ngụy Hàn lại đến công ty để chuẩn bị cho việc tiếp nhận tập đoàn Mộ Cần. Anh giải quyết giấy tờ đến tận khuya thì liền có điện thoại.
44 Nhưng sự thật chứng minh, anh nợ cô, suốt đời này nợ cô rất nhiều. ***Năm tháng trước…Ngụy Hàn cầm tờ địa chỉ mà Tàu Dũng đưa cho trước khi anh ra tù.
45 Vì cô, vì sinh linh nhỏ bé này. ***Mấy ngày sau đó, Từ Tâm Di vừa về đã gọi điện nói rằng có đến tìm Đổng Tây mà không gặp. Dọn đến nhà mới sống, Đổng Tây còn chưa kịp báo cho Từ Tâm Di về tin vui này.
46 "Em thấy em gái anh rất xinh! Rất muốn tìm hiểu cô ấy. " ***Vài ngày sau, Đổng Tây cùng Từ Tâm Di đến trung tâm thương mại mua một ít đồ dùng cá nhân.
47 Hôn tay cô, anh cảm thấy chưa đủ, thế là cúi đầu chạm môi mình vào môi Đổng Tây, hơi thở anh lại trở nên gấp gáp, bàn tay anh cũng rời khỏi tay Đổng Tây mà định kéo tấm chăn dày này ra, cô hơi cự quậy, ưm một tiếng rồi lại ngủ tiếp.
48 Đổng Tây mong rằng tương lai cũng hãy như thế, đừng thay đổi, nếu được, cô bằng lòng trả giá bằng tất cả. ***Từ đêm bị trật chân, mấy ngày sau đó chân Đổng Tây đi đứng rất bất tiện, cô chỉ toàn luẩn quẩn trong nhà.
49 Bỗng Ngụy Hàn cảm giác mình trở lại thời niên thiếu đôi mươi, như có cái gì đó thôi thúc không ngừng, chợt phát hiện rồi đặt câu hỏi: Có phải mình đã yêu rồi chăng?***Ăn sáng xong, Ngụy Hàn lái xe đưa Đổng Tây ra ngoài, cô vẫn luôn miệng hỏi anh rốt cuộc đi đâu, anh chỉ nói một lát sẽ biết.
50 Ngụy Hàn tự nguyền rủa mình để không nhớ, nhưng càng cố quên lại càng nhớ, thậm chí càng nhớ như in, và tất nhiên đã có đôi lúc muốn trải nghiệm thực tế.
51 Đổng Tây đã nhanh chóng choàng tay lên cổ Ngụy Hàn, đáp trả nụ hôn trìu mến của anh, lần này, cô tin rằng anh biết mình làm gì, không say cũng không trong hoàn cảnh đặc biệt, đây là thực, là xuất phát từ khát khao, qua những chuyển động đầu lưỡi nồng nàn ấy, cô biết, ít ra lúc hôn cô, anh đã xóa sạch ý nghĩ xem cô là em gái.
52 Để giữ mãi giây phút này, dù bảo anh đánh đổi cả tính mạng, anh cũng cam lòng. ***Đứng ngoài cửa nhà Từ Tâm Di, Lương Ứng Nhiên mong là cô ấy sẽ biết Đổng Tây đã đi nơi nào để xem mắt.
53 Trái tim anh, cô muốn phá tan nó hay sao?***Sau khi cùng Lý Khánh Bằng làm rõ mọi chuyện, Đổng Tây cảm thấy nhẹ nhõm hẳn ra, vừa bước vào nhà đã hát vu vơ.
54 Nhìn cô bé ngây thơ như vậy, Hứa Mạnh chỉ muốn đạp thẳng vào mặt Ngụy Hàn một đạp rồi chửi cậu ta cho hả giận. Bảo cậu ta xem đi, xem xem ở sau lưng con bé đã qua lại với bao nhiêu người rồi mà còn khiến con bé tin tưởng đến vậy.
55 Anh nghĩ, có thể như mọi người nói, anh biến thái thật rồi, cả anh còn thấy mình biến thái. ***Đích thân anh lái xe ra ngoài, đều không có bóng dáng cô, anh cảm giác như con đường đều trống vắng đến thê lương.
56 "Tiểu Tây? Em ghét anh?" Mặt Ngụy Hàn liền sa sầm, ai cũng có thể nói ghét anh, nhưng cô, anh không thể để cô ghét mình. ***Khi trời sáng, Đổng Tây đã tỉnh dậy, đầu đau như búa bổ, đặt tay lên trán cảm thấy đầu mình đúng là nặng nề đến độ như treo thêm tảng đá ngàn cân.
57 Rất bình yên và tràn đầy mùi vị tình yêu. Tình yêu ấy khiến Đổng Tây quên đi mọi thứ để có thể có được. ***Cô luôn tin anh, chỉ vì quá tin tưởng mà không hề lo sợ rằng mình sẽ mất anh.
58 Có lẽ đó là định mệnh, là số kiếp đã định sẵn từ rất lâu. Đổng Tây sinh ra vì Ngụy Hàn. ***Hôm ấy đang bận rộn tại Sắc Hương, dự định đến chiều sẽ đến nhà thăm Từ Tâm Di.
59 Sau này mỗi khi nhớ đến lời nói của mình ngày hôm nay, Ngụy Hàn đều tự hỏi lòng mình, cô đã tổn thương anh như thế thì tại sao anh không thể hận cô được?***Tiểu Niệm không như những đứa trẻ khác mà hay khóc ầm ĩ, ngược lại đứa bé này ngoan ngoãn lạ thường, mỗi khi đói chỉ oa oa vài ba tiếng, khi được no nê và thay tả thì nằm yên đùa nghịch cùng Đổng Tây.
60 Thứ nhất, cô ấy không phải thứ mà là người, thứ hai Tiểu Tây không phải có giá trị mà là vô giá. Vậy xem ra không thể trao đổi rồi. . . ***Ở lại thành phố An Lạc được hai tuần, Đổng Tây ban ngày thường không ở lại khách sạn mà đi tham quan xung quanh, sẵn tiện đến thăm những bạn bè, thầy cô cũ để giết thời gian.