1 Tim Nhật Phương đập hỗn loạn trong lồng ngực chẳng khác nào chú bướm con bị vướng vào vợt khi thêm lần nữa mắt cô chạm phải cái nhìn cháy bỏng của người đàn ông mặc vét trắng.
2 Nhã bước vội theo khi Đan Tâm kéo anh tới trước để giới thiệu với một người mà cô quảng cáo là "xa lạ hoàn toàn nhưng đảm bảo khó ai rời được khi gặp và trò chuyện"Anh đã cười thật tươi để khỏi phải reo lên vì trước mặt mình là Nhật Phượng.
3 Dậy đi công chúa ngủ trong … mùng!Nhật Phượng lười biếng lăn một vòng rồI quơ tay tìm chiếc gối ôm. Cô vờ không nghe Nhật Linh gọi- Phượng! Dậy chưa?Vừa gọi Linh vừa tháo dây ở bốn góc cho cái mùng sụp xuống phủ lên người Phượng.
4 - Sao tối nay về sớm vậy? Không có mục nào hấp dẫn hết à?Buông người xuống cái phô tơi to và mướt như lông thú, Nhã lười biếng lắc đầu thay cho câu trả lời.
5 Hoài Tú thì thầm bên tai Phượng với vẻ đầy bí mật:- Cậu Nhã ở ngoài vườn đó cô Phượng. Cậu Nhã nói…Nghiêm nghị nhìn con bé, Phượng ra lệnh:- Bây giờ viết chính tả.
6 Nhật Phượng ngần ngừ một chút rồi đưa tay bấm chuông, cô hồi hộp, không biết mình sẽ gặp ai ra mở cổng. Cô biết đến đây tìm Nhã thật là chẳng hay, vì mẹ cô luôn dạy rằng “trâu đi tìm cột” chớ không nơi nào để Xảy ra chuyện “cột đi tìm trâu” trong quan hệ nam nữ.
7 Cậu Thiên ơi! Bà ngoại Tú mời cậu vào nhà, nhà có khách. Vừa châm thuốc hút, Thiên vừa hỏi:- Ai vậy Nguyệt?Con bé tên Nguyệt cười cười:- Dạ… bác sĩ Tường Vân.
8 - Sao lại giận anh? Em có biết suốt hai tuần nay anh muốn điên lên vì nhớ em không?- …Nhã tủm tỉm cười, anh nhẫn nại chờ nghe Phượng nói, nhưng cô xoay lưng về phiá anh, mắt lơ đễnh nhìn ra sân nơi Hoài Tú đang chơi một mình với con chó điện tử biết sủa, biết đi, và biết cả… ngoáy tít đuôi mừng.
9 Vứt chiếc túi xách đựng tập vở lên bàn. Nhật Phượng nằm vật xuống giường rã rời mệt mỏi. Một tuần lễ đánh vật với thi cử đã xong, cô gầy rộc người thấy rõ.
10 Rốt cuộc Nhật Phượng cũng kiếm được cách vào nhà Thiên lúc anh đã đi làm, cô nhất định tìm gặp Nhã cho kỳ được. Con bé Nguyệt ra mở cửa phải chưng hửng khi thấy Hoài Tú cười khoe hai chiếc răng mới thay to như hai tấm thớt.
11 Mưa dữ dội suốt ngày hôm qua, và cả ngày hôm nay. Nhật Phượng ngồi co ro trong nhà nhìn ra sân, nơi có những cái bong bóng phập phòng. Bà Nga nhắc nhở cô bằng giọng lo lắng:- Sao con không chịu bóp chân au hết.
12 Nhật Phượng thoáng thấy trong mắt Nhã có chút gì ngạc nhiên lẫn khó chịu khi anh nhận ra người bước theo sau Thiên là cô. Nhã đang ngồi trên giường, anh chẳng hề đổi tư thế khi Thiên nói:- Giao Nhật Phượng ày! Hai người cứ chia tay chia chân thoải mái nhé!Cánh cửa phòng khép lại, Phượng bối rối nhìn quanh.
13 Thiên nóng nảy hỏi như quát:- Nhật Phượng đâu?Nhã có vẻ khiêu khích:- Về rồi! Có gì không? Cám ơn mày đã đưa cô bé tới! Buổi cuối cùng ở thành phố này thật tuyệt!Dứt lời Nhã nháy mắt một cái và lừng thừng quay ra khỏi “Vườn địa đàng”.
14 - Alo! Em muốn nghe chị Thủy Tiên - Nhật Phượng kể chuyện… Chị Nhật Phượng em mới chịu à- Chi Nhật Phượng bận máy rồi bé ơi! Chị kể thay chị ấy có được không? A lo! A lo!Hồng Nhung nhún vai, bỏ ống nghe xuống.
15 Đang thừ người ra với suy nghĩ, Phượng chợt nghe ba gọi dưới nhà. Cô buông chiếc gối ôm, ra khỏi giường và bước xuống cầu thang. Đến phòng khách cô ngạc nhiên trợn tròn mắt khi thấy ba mình đang ngồi nói chuyện rất vui vẻ thân tình với bà Mẫn Quyên.
16 Việc Nhật Uyên tuyên bố tuần sau gia đình Sơn sẽ sang tính chuyện cưới xin khiến buổi tối trong gia đình sôi động hẳn lên. Sau khi ngồi nghe Uyên trao đổi với ba mẹ xong, Nhật Trung lên tiếng trước:- Mừng là chị đã bỏ cuộc chơi, dù lúc này cũng hơi trễ rồi đó!Nhật Uyên hất mặt khó chịu:- Cái gì mà bỏ cuộc chơi hả thằng ma đầu?- Em nói theo Hàn Mặc Tử ấy mà! Ông ta từng tiếc rằng:“Ngày mai trong đám xuân xanh ấyCoi kẻ theo chồng bỏ cuộc chơi”Chẳng biết chị theo ông gà tồ Sơn có anh chàng tốt mã nào tiếc không nhỉÔng Phong gật:- Cũng là mày nữa! Lúc nào cũng nổ lốp bốp, đàn ông gì không chững chạc đàng hoàng tý nào cả.
17 Nhật Phượng thơ thẩn một mình trong vườn địa đàng, đây quả là nơi lý tưởng nhất giúp tâm trí và thần xác thư giãn sau những giây phút căng thẳng vì công việc.
18 - A cô Phượng, cô Phượng nè cậu Thiên ơi!Chẳng đợi Phượng cất nón, tháo gang tay, Hoài Tú nắm lấy tay cô kéo tuốt vào nhà. Lên đến giữa cầu thang Phượng thấy Thiên hấp tấp bước xuống.
19 Ánh Tiên cười tít mắt khoe với bà Mẫn Quyên một xấp hình và thơ của Nhã. Cô ta là mẫu người vô tư và hời hợt, biết đâu cô ta cũng là nạn nhân của Nhã không chừng? Nhật Phượng ngồi thỏm trong chiếc ghế to êm như nhung để quan sát Tiên.
20 Thấy Nhật Phượng ngồi thừ người ra bên mâm cơm, bà Nga lo lắng:- Sao vậy con?Cô uể oải trả lời mẹ:- Con nhức đầu quá mẹ à. - Chắc trúng mưa rồi, hôm qua đi làm về người ướt như chuột lột, bảo sao không nhức đầu…Nhật Trung sốt sắng:- Ăn phở nghe.