21 "Tôi sẽ nuôi em. "***Ngày hôm sau, Đổng Tây vẫn đi làm như thường lệ, chưa bước vào trong đã thấy Fio 'tiếp đón' mình ở tận cửa sau. Anh ta vừa trông thấy Đổng Tây thì đã mừng rỡ như gặp được vàng.
22 "Tôi không biết Đổng tiểu thư thuộc hạng nào? Rót rượu, uống rượu hay lên giường với khách?"***Đa số bạn bè đều đỗ vào trường danh tiếng. Phó Chi Dương đăng kí thi cùng trường Nghệ Thuật với Đổng Tây, cô ấy kéo violon rất giỏi, nào ngờ bây giờ Phó Chi Dương đã là sinh viên, còn Đổng Tây chỉ biết đứng đó nhìn người ta.
23 Anh đến giờ mới có thể mỉm cười, bèn nhìn thẳng vào mắt cô: "Lấy tôi!"***"Tôi sợ ông chắc. " Đổng Tây ngang nhiên trả lời không sợ hãi. Điều này làm gương mặt Lý Khánh Bằng đang nổi cáu bỗng dưng bật cười.
24 "Dù biết là không thể nào, nhưng theo bản năng, cô vẫn gọi anh như gọi tên một vị thần thánh trong tim mình. "***Mấy tuần sau rất may mắn khi Lý Khánh Bằng lại biệt tăm biệt tích, lúc gặp Phó Chi Dương, Đổng Tây cũng cảm thấy rất ngại, dù cô không làm gì sai nhưng có cảm giác mình đang phá hủy tình cảm của họ.
25 "Để một lúc dượng sẽ lưu lại cho chúng ta vài tấm ảnh kỉ niệm, sau đó đem gửi cho Ngụy Hàn có được không?"***Bên đây, Trần Thắng Ninh đã cởi xong mọi thứ, hắn ta đầy hứng thú đứng từ trên nhìn xuống Đổng Tây đang nằm trên sô pha, dáng vẻ ấy như một con yêu tinh đang dẫn dụ đàn ông.
26 "Vì nơi này có anh Hàn. "***Đổng Tây chống tay lên trán mình rồi tìm đến phòng bệnh của mẹ Từ Tâm Di. Từ Tâm Di vừa mở cửa định đi mua ít gì ăn đã trông thấy Đổng Tây mệt mỏi tựa người vào tường mà bước đi, cô hoảng sợ đến đỡ ngay Đổng Tây.
27 "Đổng Tây! Sao em không yêu tôi hả?"***Buổi tối đó Đổng Tây gặp một cơn ác mộng rất kinh hoàng, cô thấy bản thân lạc vào một căn nhà rộng lớn, đi mãi cũng không tìm thấy lối ra, Đổng Tây hoảng hốt bỏ chạy, nơi này rất cô quạnh, cô không muốn ở lại dù một giây.
28 "Con nguyện dùng tuổi thọ của mình mà cứu anh ấy. "***Lý Khánh Bằng thiếu gia ngày nào cũng đỗ xe dưới khu chung cư của Đổng Tây, cô đành tránh mặt mà trốn trong nhà, anh ta cũng rất biết điều, đỗ ở đó một lát là rời khỏi.
29 "Làm người của tôi. "***Lời thề ấy, có ai nghe được? Đổng Tây hết lần này đến lần khác cầu xin, chỉ cần Ngụy Hàn còn sống, bảo cô làm gì cô cũng làm. Có lẽ nhờ sự chân thành của Đổng Tây mà vài giờ sau đó, Ngụy Hàn được đưa ra khỏi cái chết.
30 "Nếu em đồng ý làm người của tôi, tôi sẽ cứu hắn ta. "***Bar Kyl. "Đổng Tây! Sắc mặt cô rất khó coi. ""Tôi không sao. " Đổng Tây đi ngang Fio rồi vào phòng thay trang phục.
31 Điều đó đều thu hết vào tầm mắt của Ngụy Hàn, chính anh cảm nhận rất rõ cái hạnh phúc mà Đổng Tây đang có: "Sẽ không lâu nữa đâu. . . Chờ anh nhé Tiểu Tây?"***Hai ngày sau, trong phòng hồi sức, Đổng Tây mơ màng tỉnh dậy, cảm giác vết mổ vẫn còn đau âm ỉ.
32 Cảm giác giống như ôm cả thế giới vào lòng, Ngụy Hàn không biết từ bao giờ, thế giới của mình lại là Đổng Tây. ***Sáng hôm sau, Đổng Tây đứng đợi trước cổng trại giam.
33 Mặt Đổng Tây từ hồng chuyển xanh, cả tay bưng bát cũng rã rời: "Em. . . em. . . có giấu anh gì đâu?"***Đến tối, cô trèo lên giường mình nằm xoay mặt để ngắm anh, anh nằm bên giường bên cạnh, mắt đã nhắm lại.
34 "Tiểu Tây em thấy không? Cái này gọi là quy luật, thời gian, tiền tài, quyền lực làm thay đổi tất cả. "***Khi trở lại thành phố An Lạc đã là trưa hôm sau, Ngụy Hàn dẫn Đổng Tây về nhà họ Ngụy.
35 Đơn giản là vì tôi yêu anh Hàn, yêu anh ấy hơn chính bản thân tôi. ***Lâu ngày không gặp Phó Chi Dương, cô tiểu thư sang trọng này ngày một xinh ra. Đổng Tây dạo gần đây bận lo chuyện che giấu Ngụy Hàn mà quên mất còn phải tìm Phó Chi Dương để hỏi hang tình hình học tập ở trường Nghệ Thuật.
36 Giây phút ấy, có phải cả cô là ai anh cũng không nhớ không? Vậy Ngụy Hàn nghĩ cô là ai?***Ngày chủ nhật, Đổng Tây xin Fio nghỉ ở nhà một ngày. Cô dự định sau khi Ngụy Hàn về thì sẽ cùng anh ăn tối.
37 Anh đã bị rất nhiều người lừa gạt, nhưng anh vẫn tin cô, tin rằng Tiểu Tây của anh sẽ mãi mãi là niềm tin duy nhất của anh. Thế mà cả cô cũng lừa dối anh.
38 Cô cố điều chỉnh lại nhịp thở của mình, hai tay gắng gượng giữ lấy áo mình. Khóc, cô cúi đầu mà khóc, nước mắt đầy chua chát nghẹn ngào, sao cái cảnh tượng này cứ bám mãi lấy cô không buông, sao phải bán thân? ***Sáng hôm sau Đổng Tây đã tranh thủ thức sớm, mua thức ăn sáng về nhà cho Ngụy Hàn.
39 Đổng Tây nhớ đến Ngụy Hàn, anh đã từng hôn cô như thế. ***"Có chuyện gì sao Dâu Tây?""À. . . Di Di này, tối nay mình có chút việc không qua chỗ cậu được.
40 Mọi thứ cứ theo quy luật của nó, nhưng định mệnh nào biết, nó đã tàn nhẫn đến nổi phá hủy mọi thứ của người con gái thuần khiết như Từ Tâm Di. ***Do hai ngày nay Đổng Tây đều mất ngủ nên cô dốc sức dành thời gian ra mà bù đắp, vả lại được nằm trong vòng tay ấm áp của anh, Đổng Tây càng muốn ngủ, ngủ suốt đời như thế cô cũng bằng lòng.