41 Lúc Túc Kỳ đi ra, Đường Nhiễm Băng đã đi rồi. Cô ngồi trên hành lang trống trải, ánh đèn trên đầu đâm vào mắt khiến cô đau đau. Trong bệnh viện có máy sưởi, rõ ràng ấm áp như mùa xuân, nhưng cô lại cảm thấy rét lạnh thấu xương, luồng khí lạnh từ đáy lòng xuất hiện, theo máu chảy về toàn thân.
42 Vẻ mặt Giang Thánh Trác và Thi Thần không tình nguyện xuất hiện trước mặt Diệp Tử Nam. Diệp tử Nam mặc áo ngủ ra mở cửa, nhìn thấy hai người bọn họ, cái gì cũng không nói xoay người đi vào trong nhà.
43 Edit: Ngọc HânTúc Kỳ hạ quyết tâm chơi xỏ lá, "Anh đã đồng ý với ông ngoại, chúng ta sẽ tốt. ""Ly hôn, em và tôi cũng sẽ không có gì không tốt, có lẽ, còn tốt hơn so với bây giờ.
44 Túc Kỳ thờ ơ nhìn Thẩm Ngôn Lỗi hoang mang chạy trối chết. Cô nằm mơ cũng không thể tưởng tượng được cô và Thẩm Ngôn Lỗi lại có một ngày như vậy, l3quyyd0n thiếu niên dịu dàng mặc sơ mi trắng quần bò xanh trong trí nhớ, đã chết rồi.
45 Diệp Tử Nam nằm viện không mấy ngày, nghe nói trong văn phòng văn kiện cần anh xem qua ký tên đã chất thành núi, cho dù mỗi ngày Tô Dương đều đi đi lại lại bệnh viện rất nhiều lần, nhưng rất nhiều hạng mục cần anh ra quyết định cuối cùng, mặc dù sức khỏe chưa tốt lắm, nhưng không thể không ra viện được.
46 Lúc gần tối, một đám người vây thành một vòng ngồi trên thảm lông cừu trước cửa sổ sát đất cùng ăn lẩu uống bia. Thảm trắng tinh, nhỡ ra một giọt nhỏ dầu nhỏ lên.
47 Giang Thánh Trác mở đèn lên. Đường Nhiễm Băng ngồi trên ghế sofa hút thuốc, trên giường cực kỳ sạch sẽ. Giang Thánh Trác thở phào nhẹ nhõm, Đường Nhiễm Băng đang cười hả hê, dường như đã sớm đoán được Giang Thánh Trác sẽ có phản ứng này.
48 Diệp Tử Nam và Tô Dương vội vàng chạy tới, ổ khóa trên cửa rõ ràng có dấu vết động qua, chạm nhẹ vào là mở ra được. Bật đèn lên, cả phòng bừa bộn. Tô Dương đi phía sau Diệp Tử Nam sợ hãi kêu lên một tiếng.
49 Cả ngày hôm sau tâm tình Túc Kỳ rất tốt, khóe môi luôn không nhịn được nhếch lên. Thỉnh thoảng Trần Tư Giai thấy cô cười vui vẻ, toàn thân dựng hết cả tóc gáy.
50 Diệp Tử Nam vừa ôm Túc Kỳ lên xe, liền nhận được điện thoại của mẹ Diệp, bảo anh về nhà ăn cơm tối. Tất cả tâm tư Diệp Tử Nam đều đặt trên người Túc Kỳ, "Mẹ, Túc Kỳ vừa bị ngã, bây giờ con đang đưa cô ấy đi bệnh viện, lát nữa con gọi lại cho mẹ.
51 Mẹ Diệp nói xong thở dài xoay người rời đi, để lại Diệp Tử Nam và Túc Kỳ nhìn nhau không nói gì. Thật lâu sau, Diệp Tử Nam thở dài, vươn tay về phía Túc Kỳ, nhàn nhạt nói, “Đi thôi.
52 Trên đường về Diệp Tử Nam nhận được điện thoại của Đường Nhiễm Băng. “Có thời gian rãnh không?”Diệp Tử Nam lo lắng cho Túc Kỳ, không muốn chậm trễ, “Hôm nay tôi không có thời gian, có việc gì hôm nào nói sau đi.
53 Xe vững vàng dừng trước lầu, Diệp Tử Nam đỡ Túc Kỳ xuống xe, tuyết đọng trên mặt đất càng ngày càng dày, nhiệt độ ban đêm rất thấp, tuyết đọng từ từ kết thành băng, Túc Kỳ nắm chặt tay Diệp Tử Nam, rất cẩn thận bước về phía trước, Diệp Tử Nam ôm eo Túc Kỳ vây vào trong ngực.