Kiều Nữ Lâm gia Chương 34
Chương trước: Chương 33
“Phụ hoàng anh minh.” Hoài Viễn Vương lập tức hát lời ca ngợi Hoàng đế.
“Phụ hoàng, anh minh.” Khang Vương cũng bấm bụng nói.
So sánh với Hoài Viễn Vương, câu nói này của hắn cũng quá không chân thành, quá nghĩ một đằng nói một nẻo rồi.
Nụ cười trên mặt Bàng Đức Tín càng trở nên niềm nở, “Hoàng thượng nói rồi, Hoài Viễn Vương Điện hạ này coi như là thân thích của Lâm Phong, Khang Vương là người tố giác Lâm Phong, làm quan chủ thẩm, hiện giờ Hoàng thượng ai cũng không gặp, hai vị Điện hạ mời trở về Vương phủ của mình đi. Ngày mai vào giờ tị, Hoàng thượng giá lâm điện Trường Thanh đích thân thẩm án tham ô, hai vị Điện hạ cần phải trình diện.”
Bàng Đắc Tín luôn vô cùng khách khí, nhưng ông truyền ra là lời Hoàng đế nói, không cho phép làm trái. Khang Vương bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là cùng Hoài Viễn Vương dập đầu trước cửa cung, sau đó liền chia ra xuất cung.
Mẫu thân Khang Vương là Phùng Quý phi, Phùng Quý phi coi như là phó Hoàng hậu ở trong cung này, sự vụ lục cung nhiều chuyện do bà quyết định. Khang Vương muốn vào cung gặp mặt bà là chuyện vô cùng dễ dàng, nhưng Bàng Đắc Tín truyền ra lời “Hai vị Điện hạ mời trở về Vương phủ của mình”, Khang Vương liền không dám cầu kiến.
Khi ở dưới mí mắt của Hoàng đế, Khang Vương là một người cực kỳ cẩn thận –– hắn chỉ phách lối khi hắn cho rằng có thể phách lối, lúc cần hắn thận trọng từ lời nói đến việc làm, hắn rất biết cụp đuôi làm người.
Bàng Đắc Tín trở về phục mệnh với Hoàng đế: “Hai vị Điện hạ đã rời đi.”
Hoàng đế đang tập trung tinh thần xem một quyển tấu chương, nghe được lời của Bàng Đắc Tín, chỉ khẽ gật đầu một cái, tỏ vẻ đã biết.
Ông là người đã trung niên, mặt mày tuấn lãng, dáng người rất cao, khí phái phi phàm, mặc trên người long bào màu vàng sáng thêu ngũ trảo, trên dưới quanh người tự có vẻ khí thế tôn quý, không giận mà uy.
Nội thị tới bẩm báo, “Hoàng thượng, Tương Dương trưởng Công chúa cầu kiến.”
“Tuyên.” Hoàng đế buông bút son trong tay.
Mẹ đẻ của Hoàng đế là Chu Thái hậu, Chu Thái hậu tổng cộng sinh được hai trai hai gái, bất hành chết yểu một nửa, chỉ còn lại Hoàng đế và Tương Dương trưởng Công chúa một trai một gái. Tương Dương trưởng Công chúa khi còn bé, Chu Thái hậu cực kỳ thương tiếc, Hoàng đế vẫn luôn rộng rãi với muội muội cùng mẹ này. Nghe nói Tương Dương trưởng Công chúa cầu kiến, Hoàng đế không hề nghĩ ngợi, liền lệnh cho nội thị dẫn bà đi vào.
Một vị phu nhân xinh đẹp tuổi chừng ba mươi, tay trái dắt theo tiểu nam hài chừng sáu bảy tuổi, bên phải dắt một tiểu nam hài chừng bốn năm tuổi, cười khanh khách đi vào, “Hoàng đế ca ca, nhiều ngày không gặp, tiểu muội tới thỉnh an.”
Sau khi hai tiểu nam hài vào điện liền quy củ quỳ xuống dập đầu, “Tham kiến bệ hạ.” Dập đầu xong, cũng không đợi Hoàng đế lên tiếng, liền trở mình một cái bò dậy, chen lấn chạy về phía Hoàng đế, một người kêu “Cậu”, một người kêu “Phụ thân”.
Hai tiểu hài tử này, lớn hơn một chút, chính là nhi tử Lương Luân do bản thân Tương Dương trưởng Công chúa tự nuôi, nhỏ hơn một chút chính là thập tứ Hoàng tử Cao Nguyên Dục. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Hoàng đế cười cười ôm lấy hai đứa, “Luân nhi, Dục nhi.”
Lương Luân tuổi tuy nhỏ, nhưng dáng người như cây trúc xanh tươi rắn rỏi mạnh mẽ, ngũ quan càng tinh xảo tuyệt luân, nhanh nhẹn xuất chúng. Cao Nguyên Diệu trắng trẻo, tròn trịa, di truyền cặp mắt to câu hồn lạc phách của mẫu thân hắn là Bách phi, là tiểu tử mập mạp rất khiến người khác ưa thích.
“Trẫm vẫn cảm thấy, cái tên Luân nhi này lấy không được xứng lắm.” Hoàng đế cười nói, “Tiểu muội, Luân nhi nên gọi là Tuyệt Luân, mới xứng với dung mạo này của hắn, muội nói đi?”
Tương Dương trưởng Công chúa nhìn Cao Nguyên Dục cười, “Nếu Luân nhi tên là tuyệt luân, vậy Dục nhi nên gọi là gì đây? Ca ca huynh nhìn đi, khuôn mặt nhỏ bé của hắn lớn chút vậy, ánh mắt lại lớn chiếm một nửa.”
Hoàng đế tươi sáng, “Trẫm khen Luân nhi, muội khen Dục nhi, hai huynh muội chúng ta đây là tự khen tự đánh nhau sao?”
Tương Dương trưởng Công chúa thấy dáng vẻ Hoàng đế rất cao hứng, hé miệng cười, “Ca ca, muội mang Luân nhi và Dục nhi cùng đến, đó chính là vì hai đứa có thể khiến cho tâm tình huynh dễ chịu khiến huynh cười. Khi tâm tình huynh dễ chịu đặc biệt dễ nói chuyện, tiểu muội có việc cầu huynh.”
“Muội còn giở trò tâm nhãn tới.” Hoàng đế cười đến càng thêm thoải mái, “Nói đi, chuyện gì.”
Nội thị trình lên quả lạc tiên phiên vương tiến cống, thịt quả màu đỏ tím đậm xinh đẹp, ở giữa điểm xuyết hạt đen nho nhỏ, nhìn qua vô cùng mê người.
Tương Dương trưởng Công chúa lấy một nửa, cầm muỗng bạc nhỏ múc thịt quả ra đút vào trong miệng, trong veo đầy miệng, “Tối ngày hôm qua, tiểu tử thúi Cao nguyên diệu kia không biết ở trên đường liều chết liều sống không ngừng đẩy nhanh tốc độ như thế nào, một mình vào thành trước, âm thầm lẻn vào nhà muội. Ca ca, huynh thấy có cần mắng hắn một trận xả giận cho muội không, tiểu tử thúi không cho người thông báo, lén lén lút lút đi vào, giống như từ trên trời giáng xuống, làm muội giật cả mình…”
“Có chuyện như vậy?” Hoàng đế giật mình.
Tương Dương trưởng Công chúa không chút để ý gật đầu, “Hắn cứ mãi làm chút chuyện ngoài dự đoán của mọi người, cũng không phải ngày một ngày hai rồi. Ca ca, huynh đoán tiểu tử thúi này vì sao lại muốn len lén đi tìm muội? Thì ra tiểu tử thúi này, hắn muốn cưới vợ.” Nói đến đây, trên mặt Tương Dương trưởng Công chúa lộ ra nụ cười hài hước.
Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, “Từ khi hắn mười sáu tuổi mẫu hậu đã thúc giục hắn sớm ngày lấy vợ, hắn thế mà lại một chút cũng không thông cảm cho tâm ý của lão nhân gia, mọi cách từ chối. Hiện giờ hắn muốn cưới vợ? Chờ đó.” dieendaanleequuydonn
Lương Luân đứng trước gối Hoàng đế, Cao Nguyên Dục nằm trên đùi Hoàng đế, đều nghe say sưa ngon lành.
“Chỗ muội mới vừa nói với mẫu hậu.” Tương Dương trưởng Công chúa cảm thấy quả lạc tiên này có vị không tệ, ăn xong một nửa, lại lấy một nửa, “Muội nhưng không thêm dầu thêm mỡ, chính là lặp lại nguyên dạng lời nói của tiểu tử thúi Cao Nguyên Diệu kia. Kết quả mẫu hậu vừa nghe, haizzz, thiếu chút nữa ngất đi.”
Hoàng đế cau mày, lấy quả lạc tiên từ trong tay bà, không cho bà ăn nữa, “Nói mau, xảy ra chuyện gì.”
Ông là nhi tử hiếu thuận, nghe được Chu Thái hậu thiếu chút nữa ngất đi, không có đạo lý không nóng nảy.
Tương Dương trưởng Công chúa hơi tiếc nuối nhìn quả lạc tiên này, nói: “Thật ra thì cũng không có gì đâu, là Cao Nguyên Diệu tiểu tử thúi kia nhờ muội chuyển lời cho mẫu hậu, nói hắn nhất định phải cưới trưởng nữ Lâm công làm

Xem tiếp: Chương 35