1401 Ầm ầm ----! Một đạo lôi âm nổ vang làm ọi người từ trong sững sờ kinh ngạc khôi phục lại. Chỉ thấy một đạo lôi đình kiếm cương khủng bố từ trong Lôi Chi Thánh Đỉnh chém ra ngoài.
1402 Ba vị hoàng giả nhất cấp liên thủ thì thực lực liền tương đương với một vị hoàng giả nhị cấp. Hoàng giả nhất cấp liên thủ càng nhiều thì lực công kích chất chồng lại càng khủng bố hơn.
1403 Bởi vì lực chấn kích kinh khủng của Quỷ Nguyệt Hư Không Trảm của vị vương giả thủ lĩnh kia chính là trực tiếp chém vào trong Lôi Chi Thánh Đỉnh. Quỷ Nguyệt Hư Không Trảm chém ra một kiếm, chém hết hư không.
1404 Thiên Hà Nhất Kiếm, Đại Địa Ba Động Kiếm, Liệt Diễm Tam Tuyệt Trảm bị lôi long đâm trúng, trong nháy mắt đều bị nát, không chịu nổi một kích. Lôi long đánh bại ba tuyệt chiêu, khí thế mạnh mẽ như trước, phóng tới ba vị hoàng giả Vân Châu khiến sắc mặt của ba người đều là giật mình.
1405 Mà Lôi Chi Thánh Đỉnh thì lại tiếp tục truy kích vị hoàng giả Vân Châu kia, trong Lôi Chi Thánh Đỉnh có một người thu nhỏ do Huyền Thiên tạo ra, là một lôi điện tiểu nhân, chính là lôi đình nguyên thần.
1406 Bất quá mọi người đã chết, thần binh lợi khí cũng không thể bảo trụ mạng của bọn hắn nên căn bản đều bị tổn hại nên Huyền Thiên liền để bọn người Long Thiên Du thu hồi.
1407 Linh hồn là vô cùng yếu ớt, có bản chất khác so với thân thể nên căn bản không thể chịu được sự lục soát, hơn nữa sưu hồn chỉ có thể dùng lực lượng phương diện ý niệm để đi lục soát, lực lượng thân thể có mạnh hơn nữa thì cũng đều không có bất kỳ tác dụng nào với sưu hồn cả.
1408 …. . Thành hoàng kiếp của Tam Nhãn, giằng co trọn vẹn một canh giờ, đợi đến khi độ kiếp xong thì toàn bộ Âm Minh cốc đã bị phá hư, mà ngay cả ngọn núi phụ cận cũng đều biến đổi thành mảnh đất bằng phẳng, đại địa rạn nứt, khắp nơi đều là phế tích đá vụn.
1409 Ở trong vũng này tràn đầy đều là loại máu này, trên vạn năm bị đại hỏa đốt cháy cũng không hề bốc hơi đi chút nào. Long huyết chính là thần huyết, đừng nói là hỏa diễm tứ giai cực hạn, cho dù là hỏa diễm ngũ giai, lục giai thì cũng không thể nào thiêu hủy được dù chỉ một chút.
1410 Trong nháy mắt thì thời gian liền trôi qua mười ngày đến trung tuần tháng năm. Lĩnh ngộ hỏa chi áo nghĩa của Huyền Thiên vẫn không thể đạt tới được tứ giai cực hạn.
1411 Ngoại trừ mỗi một năm trôi qua thì cho tới bây giờ cũng chưa từng có một ngày có thể làm cho toàn bộ võ giả Thần Châu đều chúc mừng, nhưng mà ngày này đã phá vỡ kỷ lục.
1412 Từ Phiêu Tuyết các rời đi, Huyền Thiên mang theo Tiểu Hổ một đường hướng bắc. Ngày 5 tháng 7, Huyền Thiên đi vào trong nơi trước đây của Âm Minh cốc ở cực bắc Thiên Châu, nơi này là một mảnh phế tích như trước, hoang tàn vắng vẻ.
1413 Một tháng này liên tục chạy đi nên nghỉ ngơi hơi nhiều, hoặc là có chuyện làm trễ nãi nên có khả năng thời gian sẽ là gần hai tháng. Hơn nữa từ tây hướng đông thì phải đi ngang qua trung bộ Vân Châu, nơi nó chính là phạm vi trọng yếu của thế lực ma môn, trong thất tông ma môn thì chí ít có đến năm tông ở trung bộ Vân Châu, đi ngang qua Vân Châu sẽ là vô cùng nguy hiểm.
1414 - Thật là một con chó can đảm…. ! - Hình như là chán sống quá rồi…. ! - Dám khiêu chiến mà môn, thật sự là muốn chết mà ! …. Lập tức có vô số tiếng hét phẫn nộ vang lên ở trên đỉnh Quỷ Nguyệt tông.
1415 - Hống ! Tiểu Hổ đạp vào hư không, ngửa đầu thét dài, lại là rống to một tiếng, rung động lấy hắn làm trung tâm mà khuếch tán ra bốn phương tám hướng, úy lực còn lớn hơn so với lúc trước.
1416 Thân thể thái thượng trưởng lão Quỷ Nguyệt Tông như mũi tên, cấp tốc bay vào trong Quỷ Nguyệt Tông. Nếu có thể thuấn di, hắn thuấn di một cái liền có thể quay lại Quỷ Nguyệt Tông, mà Quỷ Nguyệt Tông có hộ sơn đại trận, hắn tiến vào trong trận, đủ ngăn cản Hoàng giả cấp ba tiến công rồi.
1417 Hắn lại không biết, Thánh Đỉnh phẩm chất cao đến thần kỳ, lực phòng ngự phi thường cao, hơn nữa, Huyền Thiên không chỉ ở trong mỗi Lôi Chi Thánh Đỉnh, mà còn là đỉnh trong đỉnh.
1418 Bất quá, Huyền Thiên không ra tay đối với Quỷ Nguyệt Tông. - Báo cáo Ma Môn, Huyền Thiên ta đã đến, thề náo Ma Môn Vân Châu đến long trời lỡ đất, long trời lỡ đất - - ! Huyền Thiên hét lớn một tiếng, thanh âm như sấm, truyền ra ngoài trăm dặm, sau đó, mang theo tiểu Hổ, tuyệt trần mà đi.
1419 Thiên Ngô Lĩnh dài hơn vạn mét, chính giữa cũng không có ngọn núi lồi ra, chỉ là thế núi hơi phập phồng, ngược lại hai bên có vài ngọn núi nhỏ sừng sững, nhìn qua giống như một con rết cực lớn đang vươn nhiều chân ra vậy.
1420 Đây là một người một bàn hoàn toàn khác với một bàn tám người ở hai bên đại điện, hiển nhiên là bữa tiệc khách quý. Dương Thiên được thỉnh mời đến cái bàn thứ chín bên tay phải, được dính quang của Dương Thiên nên Huyền Thiên cũng được thỉnh mời đến bàn lớn thứ mười bên tay phải ngồi xuống.