101 "Phốc. . . . . . " Nước rơi trên mặt Diệp Tuyết, chui vào trong miệng, làm nàng nhổ ra liên tục. Có chút ánh sáng rơi vào trong mắt, chói mắt, thật khó chịu.
102 "Tiểu Thánh thánh, trở lại đây, ngươi đi đâu vậy. . . . . . " Diệp Tuyết vội vàng đứng lên, đuổi theo phía sau. Đến bên cạnh mới phát hiện tên kia đang chui bên trong đám hoa cỏ, phía dưới móng vuốt đang đè vật thể có cánh nào đó không rõ.
103 "Tiểu Thánh thánh, trở lại đây, ngươi đi đâu vậy. . . . . . " Diệp Tuyết vội vàng đứng lên, đuổi theo phía sau. Đến bên cạnh mới phát hiện tên kia đang chui bên trong đám hoa cỏ, phía dưới móng vuốt đang đè vật thể có cánh nào đó không rõ.
104 "Nàng có thể an tĩnh một chút được không!" Tích Phong phải quát lên để ngăn cản nàng cứ liến thoắng mãi không ngừng. Đây là điểm phiền toái nhất của nữ nhân, cũng không giúp được gì, còn chưa tính đến việc không giải quyết được chuyện gì, còn làm cho tinh thần người ta mệt mỏi hơn, ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
105 "Nàng có thể an tĩnh một chút được không!" Tích Phong phải quát lên để ngăn cản nàng cứ liến thoắng mãi không ngừng. Đây là điểm phiền toái nhất của nữ nhân, cũng không giúp được gì, còn chưa tính đến việc không giải quyết được chuyện gì, còn làm cho tinh thần người ta mệt mỏi hơn, ảnh hưởng đến tâm trạng của hắn.
106 Xà Vương với dung mạo nữ nhân lắc lắc mông ngoan ngoãn đi tới mép bàn rồi ngồi xuống.
"Uống. " Tích Phong rót đầy rượu, nặng nề đặt trước mặt hắn. Rượu ngon tràn ra từ trong chén, tràn một chút ra bàn.
107
Xà Vương với dung mạo nữ nhân lắc lắc mông ngoan ngoãn đi tới mép bàn rồi ngồi xuống.
"Uống. " Tích Phong rót đầy rượu, nặng nề đặt trước mặt hắn.
108 Như thế nào? Thiếp phải luyện như thế nào?" Trên mặt hồ, Diệp Tuyết người nhẹ như yến, đi lại nhanh chóng, đến mũi hài cũng không bị dính nước. Nắm kiếm trong tay dùng sức vung lên về phía xa, mặt nước như bị tách ra thành hai nửa, hiện ra bùn đất ở đáy hồ.
109 Trên một ngọn núi thật cao có một gốc cây bình thường, ẩn dấu một sơn động.
Tiểu Tinh Linh dựa vào cảm ứng đặc biệt của mình và Xà Vương, dẫn Diệp Tuyết đến cửa sơn động.
110
Trên một ngọn núi thật cao có một gốc cây bình thường, ẩn dấu một sơn động.
Tiểu Tinh Linh dựa vào cảm ứng đặc biệt của mình và Xà Vương, dẫn Diệp Tuyết đến cửa sơn động.
111 Diệp Tuyết vừa tới ỷ Phượng Các, Tích Phong cũng đến ngay sau đó, không nhiều không ít, chậm hơn một chút so với nàng.
"Ái phi, thì ra là nàng là người thích được Bổn vương thị tẩm như vậy, bỗng nhiên tốc độ còn nhanh hơn so Bổn vương.
112 "Nương nương, đứng vững chứ?" Lôi Ngao nắm tay Diệp Tuyết, cung kính hỏi.
Thật ra thì trong lòng của hắn cũng rất phiền muộn.
Ban đầu, thấy Yêu Vương tổn thương nàng như vậy, đối với nàng thương tiếc, hiện tại hình như Yêu Vương có cảm tình với nàng, nhưng nàng lại bị thương.
113
"Nương nương, đứng vững chứ?" Lôi Ngao nắm tay Diệp Tuyết, cung kính hỏi.
Thật ra thì trong lòng của hắn cũng rất phiền muộn.
Ban đầu, thấy Yêu Vương tổn thương nàng như vậy, đối với nàng thương tiếc,
hiện tại hình như Yêu Vương có cảm tình với nàng, nhưng nàng lại bị
thương.