21 Diệp Tuyết theo tầm mắt Xà Vương nhìn về hướng đỉnh đầu của mình. . . . . . ( ⊙ o ⊙ ) a!
Không có ai a!
Chẳng lẽ Ma Quân là quỷ, mình nhìn không thấy? ?
A a, không cần a, gặp phải một Xà Vương biến thái cũng đã đủ xui xẻo rồi, lại thêm một con quỷ.
22 “Phải!”
. . . . . .
Hai bên vì vậy cứng đờ, một bên trên cao một bên ở dưới, cách không khí sử dụng ánh mắt răng rắc đánh nhau. Sau đó tầm mắt hai người không hẹn mà cùng rơi vào trên người Diệp Tuyết.
23 Lời đồn đại Ma Quân lấy tuyết làm vũ khí, hôm nay gặp mặt quả nhiên không sai chút nào. Cứ tiếp như thế, vì một nữ nhân hao binh tổn tướng, thật sự không phải là chuyện tốt.
24 Lạc Băng rời đi như làm việc nghĩa không được chùn bước, liền đầu cũng không quay lại. Nói thật, hắn bị chọc tức. Tức giận che giấu tất cả, bao gồm lý trí cùng trí khôn!
Nghĩ tới nữ nhân mình yêu sâu đậm như vậy thừa hoan phía dưới nam nhân khác đã khiến hắn khó có thể chịu được, đáng chết bọn họ lại còn mập mờ ngay trước mặt hắn, hắn liền.
25 Hai chân đạp lung tung, đôi tay ở trong nước quào loạn, thân thể không giữ được trầm xuống.
Bởi vì sợ, nàng há mồm kêu cứu, đổi lấy chỉ là nước tràn vào trong miệng.
26 Trong Hỏa Vân Điện, Hỏa Linh phiền não tát vào mặt thị nữ mới vừa dâng trà: “Nóng như vậy, ngươi muốn bỏng chết Bổn cung hay sao?” “Thật xin lỗi nương nương, thật xin lỗi, nô tỳ không phải cố ý.
27 Thật vất vả thấy được Yêu Vương rời đi, Diệp Tuyết cuối cùng có thể tỉnh táo lại. Nàng vẫn tương đối thích ứng trong mọi hoàn cảnh, nếu không còn cách nào khác, trước khi rời đi cứ theo sắp xếp của hắn đi.
28 Ăn uống no đủ, nghỉ ngơi đủ rồi, giữa chủ và tớ cũng có cá đại khái hiểu rõ.
Nha đầu thật cao gầy teo, dáng dấp thanh tú gọi Triêu Lộ, mà nha đầu còn lại tròn tròn, mập mạp, nhìn đáng yêu khả ái gọi Thân Tịch, đều là tỳ nữ thiếp thân cấp cho nàng, chủ yếu chăm sóc cuộc sống thường ngày của nàng ở chỗ này.
29 Diệp Tuyết lớn như vậy, cũng chưa từng bị khi dễ như thế, trong lúc nhất thời vừa thẹn vừa tức, liều mạng vung đôi tay nhỏ bé, không để cho họ nhích lại gần mình.
30 ''Được rồi, không cần nói, Bổn vương biết. " Tích Phong ngắt lời nàng, thân mật ôm chầm eo nữ nhân, còn mập mờ ở ngang hông của nàng bấm một cái: "Ái phi thay Bổn vương suy nghĩ như thế, không biết muốn phần thưởng gì đây?"
"Duy trì yên ổn của hậu cung, là trách nhiệm của mỗi vị phi tử.
31 Diệp Tuyết chỉ có thể trơ mắt nhìn hi vọng cách mình một chút xíu đi xa, rời đi, cuối cùng chỉ còn lại trống rỗng tuyệt vọng.
Đây rốt cuộc là một thế giới đáng sợ như thế nào? Giữa người với người trừ ngươi lừa ta gạt, cá lớn nuốt cá bé, sẽ không còn thứ khác sao?
Thân thể mềm nhũn nằm ở trên bàn, nhúc nhích cũng không muốn nhúc nhích.
32 Tích Phong đưa tay muốn đẩy ra nàng, nhưng thời khắc tay nắm chặt bả vai nàng, trong lòng lại đột nhiên mềm nhũn.
Nàng sở dĩ sốt cao như thế, đều là chính mình là một tay tạo thành.
33 ". . . . . . " Tích Phong bị một câu nói của nàng nói xong nửa ngày không biết nên phản ứng như thế nào. Cho đến khi trong phòng an tĩnh vang lên một tiếng "rắc rắc" thanh thúy, hai người đồng thời đem tầm mắt tập trung đến trên tay của hắn, chỉ thấy khắc hoa trên cửa gỗ cư nhiên bị hắn làm gãy xuống.
34 "Ngươi. . . . . . " Diệp Tuyết nhìn chằm chằm con ngươi sáng như tuyết: "Ngươi làm như vậy rõ ràng chính là lạm sát kẻ vô tội. "
"Bổn vương chỉ nói là nói được làm được.
35 "Thế nào không ăn? Chẳng lẽ ái phi muốn thay đổi chủ ý? Được, Bổn vương có thể thành toàn ngươi. . . . . . . "
"Ta ăn. " Diệp Tuyết nhanh chóng cầm đùa ngà trên bàn lên, cũng không ngẩng đầu liếc hắn một cái.
36 Tích Phong còn muốn nói điều gì, nhưng lại tức giận phát hiện, mười món trên bàn trong một khắc đã bị gió cuốn mây tan, đảo qua quét sạch!
"(⊙o⊙). .
37 Tay dần dần mất hết sức, mí mắt cũng càng ngày càng nặng.
Diệp Tuyết cho rằng lần này mình chết chắc, trong phòng đột nhiên nổi lên gió lớn, trực tiếp quét đến ngọn lửa trên người Hỏa Diễm, không thể không thả người trong tay xuống.
38 Dưới sự giúp đỡ của hai nha đầu này, quy củ cung đình của Yêu Giới, Diệp Tuyết cũng biết không ít.
Vừa muốn đứng dậy đi ra ngoài nghênh đón, Hoa Cơ đã đến cửa.
39 Hỏa Vân Điện.
Lạc Hà cùng Lưu Vân canh giữ cửa, bên trong phòng khách, Hỏa Linh cùng Hỏa Diễm ngồi đối mặt nhau.
"Ca ca, Lôi Ngao đó không biết phân biệt, không bằng hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp thu thập hắn, cũng tránh làm hỏng đại sự của chúng ta.
40 Bên tai là tiếng gió "vù vù", Diệp Tuyết bị dọa sợ đến hai chân như nhũn ra, chỉ biết càng thêm dùng sức ôm chặt hông của hắn.
"Ái phi, ngươi ôm Bổn vương chặt như vậy, là muốn truyền đạt ý tứ gì sao?"
Không biết đã trải qua bao lâu, tiếng gió đột nhiên dừng lại, thay vào đó là hơi thở ấm áp cùng lời nói mập mờ của Yêu Vương.