21 “Không phải ngươi coi trọng tính chính trực của tiểu tử này, nghĩ hắn là một hán tử (chàng trai) nên mới giúp hắn sao?” Canh Nhị đột nhiên nói với Kỷ 14.
22 Truyền Sơn giết chết tên nô lệ mỏ gian *** nữ nhân xong, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo lại.
Năm người này hắn một người cũng không muốn buông tha. Tuy nói với tình trạng hiện tại của hắn, muốn đối phó bốn người này khá trắc trở, nhưng nếu như một lòng muốn giết chết đối phương vậy đương nhiên lại là một cách nói khác.
23 Tóm tắt:
Một người xui xẻo ơi là xui xẻo,
Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,
Sắp mở ra một đoạn song tu kỳ duyên ── kinh thiên địa quỷ thần khiếp?
Tình nhân cũ tìm tới cửa, ‘bệnh không tiện nói’ của Canh Nhị bị lộ!?
Ngoại trừ hay càu nhàu, lẩm bẩm, tham ăn gà mờ và năng lực tiên đoán ra, Canh Nhị lại còn giấu một đống bí mật không thể nói.
24 Nô lệ trong mỏ gầy chỉ còn xương bọc da vô lực dựa nghiêng người bên cầu thang, hai con mắt mờ mịt đờ đẫn nhìn về phía ba người đang đi về phía cầu thang.
25 Canh Nhị kéo Truyền Sơn, khổ sở nhìn về phía nữ tử đang nói rồi đột nhiên bắt đầu khóc lóc.
Y sai rồi sao? Y không nên bởi vì ‘lời trong lòng’ nàng mà phán đoán tình cảm nàng đối với y sao?
Nhưng làm sao nàng có thể ngoài mặt thì dịu dàng vui cười, hỏi hắn có mệt hay không, vừa thầm nguyền rủa y sớm chết trong hầm mỏ đi chứ?
Y không phải không dám, mà là bởi vì… Canh Nhị nhìn thoáng qua Truyền Sơn.
26 Truyền Sơn và Kỷ 14 đã mở rộng phạm vi tìm tòi.
“Nơi Canh Nhị có khả năng sẽ đi chúng ta đã tìm cả rồi. Ngươi còn biết y sẽ đi những đâu không?” Truyền Sơn dùng đèn ***g soi vào trong động mỏ bỏ hoang, ló đầu vào gọi hai tiếng, thấy không có ai lại rụt lại.
27 Mã diêm vương Mã Gia Quan đã bắt đầu trở thành một gã ngục tốt từ hai mươi năm trước, đã từng nghĩ tới mình có ngày có thể trở thành một tên tù phạm hay không.
28 Đây là vắng vẻ tuyệt đối.
Qúa mức yên tĩnh, hắn lại không buồn ngủ, để phá tan yên lặng buồn chán, hắn chỉ có thể không ngừng suy nghĩ.
Đủ loại suy nghĩ lạ kỳ lập dị đều xuất hiện.
29 Trách Yểm bỗng nhiên cảm giác được sự bất an, nhưng lại không biết nó đến từ đâu.
『Thời gian của ta không còn nhiều, tu luyện năng lực tinh thần, khẩu quyết củng cố tâm thần đã dạy mày, sau này mày cần tự lĩnh ngộ.
30 Muốn vận hành khẩu quyết và khí mạch thông hiểu cũng không phải chuyện đơn giản, đặc biệt Truyền Sơn chưa từng tiếp xúc phương pháp tu luyện nội tức. Sau khi tách khỏi chỉ dẫn của Ma quân, lăn lộn cả buổi mới miễn cưỡng dẫn ma khí vào trong cơ thể, đang chững ở lúc làm sao để ma khí chìm xuống đan điền rồi dựa theo tranh vẽ các kỳ để dẫn tới, chợt nghe thấy:
『Năng lực lĩnh ngộ của ngươi quá kém.
31 Thời gian cứ từng ngày từng ngày trôi qua.
Ở dưới lòng đất, Truyền Sơn hoàn toàn không có cảm giác thời gian trôi, bỗng nhiên phát hiện một chuyện kỳ lạ.
32 Trên đường chạy về phía chỗ ở, Truyền Sơn càng chạy càng chậm.
Sau khi tâm tình kích động, hắn bắt đầu nghĩ tới, hình dạng hiện tại của hắn có thể giấu được Canh Nhị và Kỷ 14 bao lâu?
Cái dạng hiện tại của hắn, ai tin hắn là một con người?
Nếu để Canh Nhị biết hắn tu ma, biết hắn biến thành như thế này, biết… họ sẽ cảm thấy thế nào?
Hơn nữa, tình huống hiện tại cũng không ổn định, ý thức còn lưu lại của Trách Yểm cũng không bị hắn tiêu hủy hoàn toàn, vẫn còn đôi chút bị hắn kiềm chế trong thức hải chờ tiêu hóa.
33 “Tiên trưởng, chính là ở đây. ”
Đám người vây quanh bên cửa gỗ và cầu thang tách nhau ra.
Canh Lục dẫn một gã đạo sĩ tuổi trẻ tới trước hang nhà của Canh Nhị.
34 Tóm tắt:
Một người xui xẻo ơi là xui xẻo,
Một nhà tiên đoán tham ăn lại gà mờ,
Sắp mở ra một đoạn song tu kỳ duyên ── kinh thiên địa quỷ thần khiếp?
Nuốt tươi đại ma đầu thượng cổ, La Truyền Sơn nhanh chóng biến hóa ── biến thành tiểu ma đầu ‘môi tinh cao chiếu’, lại làm một đám đạo sĩ nghe tiếng mà đến, ý đồ thay trời hành đạo!
Người ta nói lúc làm người nên tàn nhẫn thì phải tàn nhẫn, nên cứng rắn thì cũng không thể mềm yếu,
Canh Nhị tự cảm thấy mình tu vi rất cao(?), quyết định tạm thời vứt bỏ thâm cừu đại hận với Truyền Sơn, hảo hảo dẫn dắt tên ma đầu mới sinh này càng đi càng lệch đường, ai ngờ tổ hợp “quỷ yếu + củi mục” căn bản là một đại bi kịch tuyệt đối,
Canh Nhị giấu diếm bảo bối không những bị Truyền Sơn lột sạch, còn suýt thì bị vùi trong khốn ma trận, ngay cả mặt mũi thực đau khổ ẩn dấu, làm người kinh hách (kinh diễm?) cũng sơ suất mà phơi ra…?
—
“Cho ta.
35 “Phù phù, phù phù. ”
Tiếng hít thở nặng nề quanh quẩn trong thạch thất nho nhỏ.
Nam nhân nằm trên giường đá cuộn mình kéo dài hơi tàn, điềm báo sinh mệnh hắn đang xói mòn nhanh chóng.
36 Khi đoàn người thái tử Lãng quốc giơ đuốc tìm tới cửa hầm mỏ, Minh Linh Tử cũng vừa mới hiện thân trước mặt thái tử.
“Ra mắt thái tử điện hạ. ” Miệng Minh Linh Tử nói chào nhưng thắt lưng cũng không khom chút nào.
37 Minh Linh Tử sớm có đề phòng, chứ sao để người đánh lén một kích là trúng, mà khi hắn đối mặt với người đánh lén, mặt mày sửng sốt.
“Ma vật? Nhãi con ngươi dám!”
“Tặc đạo sĩ! Nạp mạng đi!” Truyền Sơn khàn giọng kêu lên, lộ ra nét mặt dữ tợn nhất, cũng dùng chiêu có uy lực lớn nhất hiện nay của hắn, lấy cánh tay phải làm kiếm, kiếm khí phá không đâm về phía Minh Linh Tử.
38 “Đó là cái gì? Ngươi đã làm gì với họ!”
Canh Lục rất biết tạo tình thế, đợi đến khi thấy rõ kết cục của nô lệ trong trận pháp, lập tức đã cao giọng thét lên.
39 Lần này phái Thanh Vân phái tới ba người. Trong đó có Minh Thắng Tử lần trước đã tới, cũng là người có tu vi cao nhất trong ba người tới lần này, chỉ còn thiếu chút là hắn có thể tu thành Kim Đan, nhưng không biết do đâu, hắn luôn mắc ở Ngưng Đan, tâm trạng lo lắng nên không bế quan nữa, đúng lúc xuất quan thì sư môn nhận được tin truyền của Minh Linh Tử, hắn liền xung phong nhận việc mang hai sư đệ tới kiểm tra.
40 Đại sảnh hầm mỏ, Minh Thắng Tử nhìn chằm chằm xung quanh ma trận, càng nhìn càng cau có.
Thời gian một ngày loáng cái sắp qua, hai đạo sĩ trở về bẩm báo với Minh Thắng Tử không tìm được tung tích của Minh Linh Tử, cũng không phát hiện tung tích ma vật.