21 Cô im lặng đi đến tảng đá trước sân thể dục ngồi xuống. Lục Viễn có lẽ tắm đến độ chuyên tâm, nên chẳng hay biết có người đang nhìn anh chăm chú ở phía sau cách đó không xa.
22 Ngày hôm sau là họp chợ trong làng, sáng sớm Trần Tâm Duyệt và Trương Khánh Nhiên đã theo vợ chồng hiệu trưởng đi vào làng họp chợ. Cả trường chỉ còn lại hai người Tạ Vũ và Lục Viễn.
23 Sập tối sau khi ăn cơm xong, học sinh nội trú lục tục trở lại, từng đứa đeo túi lớn túi nhỏ mang gạo và thức ăn.
Sau khi ăn cơm xong, Tạ Vũ tiếp tục ngồi trước cửa sổ viết bản thảo, những người khác thì đi đến phòng sinh hoạt ở phòng học đằng trước xem tivi.
24 Sáng hôm sau, vì phải chào cờ nên Tạ Vũ dậy sớm giống Trần Tâm Duyệt, nhưng vì chân còn hơi đau, động tác chậm chạp, chờ đến khi cô ăn sáng xong, cầm máy ảnh đi đến trước dãy phòng học, thì bọn trẻ đã xếp hàng đứng ngay ngắn trong sân thể dục.
25 Đêm cuối cùng đến rất nhanh.
“Ngày mai là chị phải đi rồi, ở đây chỉ còn lại một mình em là con gái, cô đơn quá đi!” Trần Tâm Duyệt ngồi bên mép giường, nhìn Tạ Vũ thu dọn hành lý, hai chân đong đưa trong không trung.
26 Chuyến bay của Tạ Vũ là hơn tám giờ tối, cho dù thôn nhỏ trong núi này cách sân bay Hà Hoa có xa hơn nữa, thì thời gian cũng dư dả. Chờ đến mười giờ, khi lớp học nghỉ trưa, cô mới đi tạm biệt mọi người.
27 Thôn làng vùng này đều xây dọc theo bờ sông, nhà vườn Lục Viễn dẫn Tạ Vũ đi nằm trên bờ sông ở cuối đường. Nhà là nhà sàn mới xây, rất có phong cách Thổ Gia.
28 Thứ tư, ngày 18 tháng 2 năm 2014.
Thượng Hải.
“Thế nào, nghe nói cô bị trẹo chân, không sao chứ?”
Trong phòng làm việc của tổng biên tập Tuần san Đông Phương, Tạ Vũ đang báo cáo công việc cho tổng biên tập lão Trương.
29 “Tạ Vũ, sao gần đây cô hơi lơ đãng vậy? Nhiệm vụ phỏng vấn mới đây của cô không nặng lắm mà!”
Sau cuộc họp chọn đề tài một tuần một lần, Tạ Vũ được tổng biên tập lão Trương gọi đến phòng làm việc.
30 Tạ Vũ bắt đầu hẹn hò với Lý Hưng Ngộ.
Qua lại với người có tiền đại khái chính là như vậy, nhà hàng cao cấp, quà tặng đắt đỏ giá trị, hẹn hò ăn mặc hoa lệ.
31 Thứ bảy xuất phát, Tạ Vũ liên lạc trước với Hướng Vân. Cô ấy nhận được điện thoại của cô thì rất vui, hai người còn trò chuyện một hồi.
Vì bay chuyến sáng, nên chưa đến mười giờ là Tạ Vũ đã lên giường.
32 Hôm nay thời gian không còn sớm, xuống thôn khảo sát đương nhiên không đủ thời gian. Hồ Hành Kiến và Trần Thành cũng sẽ không đến trường tiểu học Hồng Khê ngủ qua đêm.
33 Đến hè, Tạ Vũ dậy rất sớm. Cô đang cầm di động xem giờ đã có người gõ cửa: “Tạ Vũ, cô dậy chưa? Chúng ta phải xuống thôn sớm một chút, buổi trưa tiện chạy về huyện.
34 Chọn ba gia đình nghèo nhất để đi thăm, một gia đình trong đó chính là nhà ba chị em họ Hướng. Thật ra chỉ là thăm hỏi cưỡi ngựa xem hoa, Hồ Hành Kiến gửi ít tiền và hai túi quần áo cho người già trẻ em bị bỏ lại, Tạ Vũ chụp cảnh này.
35 Hướng Vân dẫn hai người đến nhà ăn của chính quyền làng ăn chút cơm trưa đơn giản.
Giữa phụ nữ với phụ nữ lúc nào cũng dễ có đề tài, đặc biệt là phụ nữ xấp xỉ tuổi nhau.
36 Sáng sớm, tiếng bước chân cùng tiếng bọn trẻ chơi đùa vang lên.
Lục Viễn mở mắt, đối diện một khuôn mặt đang mỉm cười phía trên. Anh ngủ bên mép giường, tựa như đột nhiên không kịp chuẩn bị, người lật ra bên ngoài một cái, lăn xuống giường.
37 Hai người về đến trường vừa vặn là giờ cơm tối.
Lục Viễn hung dữ ra lệnh cho Tạ Vũ: “Cô đi nhóm lửa, tôi chuẩn bị đồ ăn. ”
Tạ Vũ bất mãn vặn lại: “Đúng là không có ai kêu người ta làm việc bằng thái độ như vậy đấy!”
Nhưng cô vẫn đàng hoàng đi đến trước bếp nhóm lửa.
38 Tiễn ba chị em đi, về đến trường đã gần chín giờ.
Coi thi, chấm bài, hái nấm, tìm đứa trẻ bỏ đi, vốn định nghỉ an nhàn một ngày, vậy mà có phần bận tíu tít, cũng mệt rã rời, Tạ Vũ ngồi phịch xuống cái ghế trong kí túc xá nghỉ một chút.
39 Ngày hôm sau chưa ăn sáng đã ra ngoài.
Vào làng, hai người đến quán bún lần trước đã ăn.
“Ơ? Hai người cũng ở đây sao. ” Hai bát bún vừa bưng lên, Hướng Vân từ cửa đi vào.
40 Đến Phượng Hoàng cổ trấn đã là buổi trưa, hai người tìm nhà nghỉ gần sông đặt phòng, rồi ra ngoài kiếm đồ ăn. Lúc đặt phòng, Tạ Vũ cố ý hỏi Lục Viễn: “Một phòng hay hai phòng?” Lục Viễn trịnh trọng trả lời cô: “Một phòng, tiết kiệm tiền.