41 Tạ Vũ thấy anh vô cùng tức giận, nghe theo không động đậy nữa, nhếch môi lẳng lơ cười nói với anh: “Lục Viễn, anh thế này chẳng phải như tôi mong muốn sao?”
Thân thể hai người dính vào nhau, mặt và mặt gần trong gang tấc, hơi thở của đôi bên hòa vào nhau.
42 Sáng sớm, hai người mới ngủ thật sự. Lúc thức dậy, dĩ nhiên là mặt trời đã lên cao.
Buông thả quá độ, cộng thêm đói lả, Tạ Vũ xuống giường giẫm trên đất, hai chân nhẹ bẫng, vẫn là Lục Viễn kịp thời đỡ cô nên mới không bị ngã.
43 “Lục Viễn!” Giọng một người đàn ông bỗng vang lên.
Lục Viễn ngoảnh lại, bình thản nở nụ cười: “Mộ Phàm, đã lâu không gặp. ”
“Cái thằng này mấy năm nay chạy đi đâu vậy?” Lâm Mộ Phàm dắt một đứa bé trai bốn, năm tuổi đi tới đánh nhẹ vào vai Lục Viễn một cái.
44 Gần chín giờ, di động của Hứa Trân reo vang. Cô ấy lấy ra nhìn số, cười nói: “Chồng tôi gọi, đoán chừng uống sắp xong rồi. ”
Tạ Vũ hé môi cười.
Hứa Trân nhận điện thoại, nghe thấy giọng đầu bên kia, hơi kinh ngạc nói: “Lục Viễn?” Tiếp đó vừa gật đầu vừa trả lời, cúp điện thoại, bất đắc dĩ xòe tay cười nói với Tạ Vũ, “Chồng tôi uống say rồi, Lục Viễn bảo tôi đi đón anh ấy.
45 Trưa hôm sau Hứa Trân và Lâm Mộ Phàm đi. Tạ Vũ và Lục Viễn tiễn họ đến đầu đường đón xe.
Hứa Trân trang điểm nhẹ, đẹp không thể tả. Vẻ kích động thất lễ hôm qua đã không còn thấy trên khuôn mặt cô ấy.
46 Tuy đã xây đắp nên một kì nghỉ hoàn mỹ, nhưng nói cho cùng thì bát cơm cũng không thể ném thật. Về đến Thượng Hải đêm đã khuya, ngủ một giấc mê man, hôm sau Tạ Vũ liền trở lại phòng làm việc, đi báo cáo với tổng biên tập.
47 Tình cảm nhớ nhau da diết như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một phần trong cuộc sống, huống chi là đôi nam nữ cách nhau rất xa.
Hôm sau, Tạ Vũ nhận nhiệm vụ lấy tin mới, đi công tác liên tục, bận tối mày tối mặt, ban ngày lấy tin, buổi tối chạy bản thảo, không phải ở trên máy bay tàu hỏa trên đường đi công tác, thì là ở trong nhà nghỉ xa lạ.
48 Nháy mắt đã đến cuối tháng Bảy, là thời điểm nóng nực nhất, điều hòa trong căn hộ của Tạ Vũ lại đột nhiên đình công, trong phòng nóng bức, nhưng cô lại không hứng thú lắm với cuộc sống về đêm xa hoa bên ngoài.
49 Vì mùa hè mưa nhiều, lại chỉ tìm một công nhân, nên gần khai giảng thì kí túc xá của trường tiểu học Hồng Khê mới sửa xong. Lục Viễn không có thời gian đi thăm Tạ Vũ nữa.
50 Đi ra khỏi ga tàu, trời đã sắp tối. Tạ Vũ nhận được điện thoại hẹn uống rượu của Quan Tâm, cô cũng không về nhà cất hành lý, chạy thẳng tới quán bar.
Tìm được phòng bao, đẩy cửa vào, căn phòng lớn như vậy chỉ có một mình Quan Tâm.
Thể loại: Ngôn Tình, Xuyên Không, Nữ Cường
Số chương: 40