Khi Đầu Bếp Xuyên Vào Xạ Điêu Chương 36: Chương 31
Chương trước: Chương 35: Chương 30
Diệp Hướng Vãn ngơ ngẩn trong chốc lát, không ngờ Hồng Thất Công lại nói những lời này.
“Con cũng đi ạ?"
"Đúng vậy. Ta thấy con rất tán thành chuyện Tĩnh nhi và Dung nhi, lại nói Hoàng Lão Tà đối xử với con không tồi, ta đã nghĩ kỹ rồi, ta không thích hợp nói chuyện này ra miệng lắm, nếu con giúp ta nói vào, vậy có thể tăng thêm một phần thành công. Dĩ nhiên, nếu như con thật sự không muốn đi, nghĩa phụ sẽ không làm khó con... con tự cân nhắc đi." Hồng Thất Công nói.
Diệp Hướng Vãn cúi đầu suy nghĩ trong chốc lát.
Bình tĩnh mà xem xét, Đào Hoa Đảo là một nơi luôn xảy ra sự cố, có mấy sự kiện lớn đều xảy ra trên đó, cho nên nàng thật không muốn đi.
Vừa nghĩ đến chuyện này, Diệp Hướng Vãn bèn giật mình.
Nơi xảy ra sự cố?
Trừ hôn sự Quách Hoàng bị ngăn cản, còn có chuyện gì đã từng xảy ra trên đảo Đào Hoa đây?
Diệp Hướng Vãn tỉ mỉ suy nghĩ một hồi, đột nhiên nghĩ đến Giang Nam lục quái bị đám người Âu Dương Phong và Dương Khang giết chết trên đảo Đào Hoa, cuối cùng chỉ còn một mình Kha Trấn Ác sống sót, rồi giá họa cho Hoàng Dược Sư.
Vậy lúc nào sẽ xảy ra chuyện đó nhỉ?
Lòng của Diệp Hướng Vãn rối loạn cả lên.
Nàng không muốn đếm xỉa đến, không muốn có quá nhiều dính dấp đến tình tiết câu truyện. Nhưng tính mạng của mấy vị sư phụ gặp nguy hiểm, chẳng lẽ nàng có thể làm như không thấy? Hoàng Dược Sư cũng bị oan uổng, chẳng lẽ nàng cũng có thể coi như không biết gì cả?
Ngay tại lúc này đây, rốt cuộc Diệp Hướng Vãn bắt đầu hối hận trước khi xuyên qua không đọc kỹ nguyên tác, nên hiện tại nàng chỉ nhớ đại khái nội dung chính, ngay cả lúc nào xảy ra chuyện gì nàng cũng không nhớ rõ.
Nếu sau khi nàng và Hồng Thất Công lên đảo, có thể nhân cơ hội ở lại đó, sớm muộn gì cũng có thể chờ được mấy vị sư phụ đến đảo Đào Hoa? Như vậy có thể ngăn cản được chuyện này xảy ra sau này rồi?
Diệp Hướng Vãn dứt khoát quyết định, ngẩng đầu lên trả lời: "Được, nghĩa phụ, con theo người đến đảo Đào Hoa."
Hồng Thất Công cười nhẹ nhõm: "Có con ở đây, chuyện của Tĩnh nhi và Dung nhi lại nắm chắc thêm vài phần, để ta xem xem có phải Hoàng Lão Tà thật không cho ta một chút thể diện hay không."
Tâm tư của Diệp Hướng Vãn không hề đặt vào câu nói của Hồng Thất Công, nàng biết cuối cùng rồi Quách Tĩnh Hoàng Dung cũng sẽ ở bên nhau, cho nên lần này mặc kệ kịch tình có thay đổi hay không, tình cảm của bọn họ cuối cùng vẫn sẽ nở hoa kết trái.
Còn về phần nàng, nhất định phải cứu tính mạng của mấy vị sư phụ.
Lại nghĩ đến việc muốn cứu mấy vị sư phụ thì phải đối đầu cùng Dương Khang và Âu Dương Phong.
Diệp Hướng Vãn tự biết công phu thấp kém, đừng nói so với Âu Dương Phong, ngay cả Dương Khang hay Âu Dương Khắc cũng tuyệt đối không có khả năng. Hơn nữa điểm quan trọng nhất là nàng học võ khá trễ, không hề có căn cơ nội lực. Mặc dù trong khoảng thời gian này, nàng chăm chỉ tu luyện đã có một chút cơ sở, nhưng về căn bản vẫn chưa đủ.
Nhưng mặc kệ nói thế nào, trên đời có việc nên làm có việc không nên làm. Lục quái rất thương yêu nàng, nàng đương nhiên không thể khoanh tay đứng nhìn được.
Mấy ngày sau đó, Diệp Hướng Vãn theo Hồng Thất Công một đường đi về phía nam, lúc nghỉ ngơi vào ban đêm thì tận dụng thời gian để luyện công. Nàng vốn thông minh lại có khiếu học võ, một khi hạ quyết tâm chăm chỉ khổ luyện, võ thuật tự nhiên sẽ tăng mạnh, nhưng về nội lực thì nàng lại như cũ không cách nào xoay sở được.
Hôm nay hai người đã đến Gia Hưng, mắt thấy sắc trời không còn sớm, nên dừng chân ở một khách điếm.
Diệp Hướng Vãn mua nguyên liệu, đến phòng bếp tự mình nấu nướng.
Hồng Thất Công nghe trong phòng bếp truyền tới tiếng cắt băm, nhớ tới tình cảnh trước kia lúc truyền thụ công phu cho Quách Tĩnh. Phen này ông đi đến đảo Đào Hoa là vừa bảo vệ tính mạng học trò, thứ hai là giúp tên đồ đệ ngốc này làm mai. Chuyện thứ nhất nghĩ đến cũng không lo ngại, lại không biết chuyện thứ hai có được thuận lợi hay không.
Đang suy nghĩ, Diệp hướng Vãn đã đi ra từ phòng bếp, trong tay bưng một cái khay lớn.
Hồng Thất Công thấy trên khay để hai cái đĩa một lớn một nhỏ, bên trong là hai đĩa mì xào phân lượng khác nhau, bên cạnh còn có một bầu rượu, một ly rượu nhỏ và một chén canh thịt có mùi thơm lạ lùng đang xông vào mũi.
Diệp Hướng Vãn châm rượu vào chén, đặt trước mặt Hồng Thất Công rồi nói: "Nghĩa phụ, người nếm thử xem, trong khoảng thời gian này dù nấu nhiều món ăn cho người, nhưng chưa từng làm qua loại mì sợi này."
Hồng Thất Công không đợi nàng nói thêm nữa, đưa tay cầm lấy một đĩa mì xào, nâng chiếc đũa gắp một ít bỏ vào trong miệng, chỉ cảm thấy miệng đầy hương thơm mềm mại mỹ vị. Sợi mì này hơn hẳn các loại mì sợi khác ở sự co dãn dẻo dai, lúc nhai thì mùi vị tuyệt vời, hơn nữa sợi mì lại trơn mịn, kích thước không lớn hơn sợi tóc bao nhiêu, nên trầm trồ khen ngợi: "Giỏi lắm."
Diệp Hướng Vãn cười giải thích: "Trước kia khi rèn luyện tay nghề thì từng nghe người khác nói qua chuyện có thể dung nhập nội lực trong lúc nhào bột mì, nhưng vì Vãn Nhi không rành công phu nên thôi, mỗi lần nhồi bột đều cho thêm một quả trứng gà bên trong để gia tăng tính đàn hồi của bột. Vừa rồi con thử dung nhập nội lực vào trong đó, quả nhiên khác hẳn so với bình thường. Không ngờ công lực của con không cao, nhưng nếu chỉ dùng để nhào bột mì thì quá đủ rồi."
Hồng Thất Công không cầm được mồm liển tục ăn, rượu cũng không kịp uống... trong thời gian Diệp Hướng Vãn nói vài câu, ông đã ăn hơn phân nửa mì sợi trong đĩa rồi.
Diệp Hướng Vãn nói: "Thật ra, vắt mì này có chỗ khác lạ, mời Thất Công xem thử." Nói rồi đặt chiếc đĩa chứa ít mì xào xuống trước mặt mình, dùng chiếc đũa gắp lên một sợi mì, nâng lên thật cao, lúc này Hồng Thất Công mới nhìn thấy, vậy mà đĩa mì của Diệp Hướng Vãn chỉ có một sợi!
"Thất Công thật ra trong đĩa này có hai sợi mì, Vãn Nhi phân lượng ít đi một chút, chỉ còn một sợi."
Hồng Thất Công gõ nhịp than thở: "Tuyệt thật!" Sợi mì trơn mịn mỏng như sợi tóc, một sợi là một phần. Càng khó hơn là vắt mì này trải qua luộc sơ chế sau lại xào, lại có thế không bể không đứt đoạn, có thể nhìn ra kỹ thuật điêu luyện của người đầu bếp.
Diệp Hướng Vãn thả sợi mì lại trong đĩa, lại bưng chén canh đến trước mặt Hồng Thất Công.
Hồng Thất Công dùng muỗng nhỏ khuấy đều,

Xem tiếp: Chương 37: Chương 32