Khi Đầu Bếp Xuyên Vào Xạ Điêu Chương 37: Chương 32
Chương trước: Chương 36: Chương 31
Sáng sớm hôm sau, hai người thức dậy thu thập hành lý, ăn xong điểm tâm rồi đi về hướng Đông. Lúc đến Chu Sơn, Diệp Hướng Vãn nghe Hồng Thất Công nói mướn thuyền ở nơi này sẽ đến được đảo Đào Hoa, lại nghĩ tới cảnh sắc tươi đẹp trên đảo được miêu tả trong sách, hoa đào nở rộ tràn ngập không gian không biết sẽ đẹp đến mức độ nào, không khỏi thong dong thả hồn về nơi ấy.
Hai người mướn một chiếc thuyền đi biển, người lái thuyền nghe nói muốn đi đến đảo Đào Hoa thì không nhận. Cuối cùng Diệp Hướng Vãn tức giận, dùng mũi phi tiêu đặt lên yết hầu của hắn, thể hiện dáng vẻ độc địa hung ác, người lái thuyền đành phải đáp ứng.
Đây là lần đầu tiên Diệp Hướng Vãn ngồi thuyền, mắt thấy ngoài khơi yên ả, thỉnh thoảng còn có cá nhảy lên khỏi mặt nước, cho nên cảm thấy hết sức mới lạ.
Hồng Thất Công chỉ ngồi trong khoang thuyền, cầm hồ lô uống rượu, cũng không thèm liếc mắt nhìn ra ngoài lần nào.
Sau khi người lái đưa thuyền rẽ sóng ra khơi thì chuyển sang hướng Bắc. Diệp Hướng Vãn lo lắng thuyền phu giở trò, đi vào trong khoang hỏi Hồng Thất Công: "Nghĩa phụ, đi hướng này đúng không?"
Hồng Thất Công đáp: "Yên tâm đi, không sai đâu."
Lúc này Diệp Hướng Vãn mới yên lòng, lại quay đầu ra khoang tàu, nhìn chằm chằm người lái thuyền.
Sắc trời dần dần tối đi, cuối cùng cũng xuất hiện một cái chấm đen ở đường chân trời. Khi đến gần, Diệp Hướng Vãn mới nhìn ra đó là một hòn đảo nhỏ, ngay cả trong gió biển vẫn pha lẫn hương hoa, vô cùng dễ chịu.
Diệp Hướng Vãn nhìn hòn đảo xa xa, chỉ thấy cây cối xanh um bao phủ, thật là tươi tốt. Hơn nữa bên này một mảnh sắc vàng, bên kia lại là một vùng phấn hồng, hoa đua nhau khoe sắc thắm, thoáng chốc làm cho cảnh biển đơn điệu rạng rỡ hẳn lên.
Trước mắt nàng sáng ngời, cảm thán: "Quả nhiên rất đẹp! Sư phụ thật là lợi hại, đảo nhỏ như vậy mà lại có nhiều loại hoa tựa như gấm vóc, nhất định là sống khoái hoạt như thần tiên rồi. Tuy rằng hiện không phải là mùa hoa đào nở nhưng vẫn đẹp không sao tả xiết."
Hồng Thất Công lắc đầu nói: "Nếu không có rượu và thức ăn ngon, hoa dù đẹp thì có ích lợi gì? Hoàng lão tà luôn thích trao chuốt bên ngoài vậy đấy, nếu như ta, bắt mấy người đầu bếp giỏi ở trên đảo mới là thỏa đáng nhất."
Diệp Hướng Vãn cười nói: "Hoàng sư tỷ ở đây thì có đầu bếp khác cũng vô ích thôi."
Hồng Thất Công than thở: "Trăm cái tốt trên thế gian này, thế nào lại để Hoàng lão tà chiếm hết vậy?"
Đang lúc nói chuyện, thuyền đã bơi đến gần đảo, Hồng Thất Công không đợi thuyền cặp bờ đã nhảy lên, Diệp Hướng Vãn cũng học theo, thanh toán tiền cho thuyền phu rồi theo lên đảo. Người lái thuyền vừa thấy hai người rời khỏi thuyền, lập tức hoang mang rối loạn mau chóng điều chỉnh đầu thuyền quay về bến cũ. Nghe nói trên đảo này có một đảo chủ ăn thịt người, giết người không chớp mắt, thường dùng tim gan người nhắm rượu, cũng không biết sao hai người kia lại thích đến đảo này, chắc là chán sống rồi.
"Hay là nói không chừng, bọn họ cũng giống đảo chủ thích móc tim gan người khác, cho nên mới nhất quyết tới nơi này." Thuyền phu nghĩ đến đây, trong lòng tê dại một trận, lại nhớ đến hàn quang của phi tiêu trong tay Diệp Hướng Vãn, tay càng thêm cố sức chèo nhanh hơn, không bao lâu thuyền nhỏ đã biến mất trong tầm mắt hai người.
Diệp Hướng Vãn rung động quan sát bốn phía, tham lam ngắm nhìn cảnh đẹp xung quanh, chân cũng bước về phía trước.
Hồng Thất Công vội vàng đưa tay kéo nàng, nói: "Hoàng lão tà gàn dở kia luôn thích cài đặt này nọ ở nơi sinh sống, con đừng đi loạn."
Hắn vừa nói như vậy, Diệp Hướng Vãn mới nhớ tới trong sách quả thật viết chuyện đảo Đào Hoa có ngũ hành bát quái trải rộng, vội vàng lùi chân về sau, thắc mắc: "Vậy làm sao chúng ta đi vào ạ?"
Hồng Thất Công nói: "Ông ấy là chủ nhân, khách từ phương xa tới, ông ấy không ra đón thật không sao nói nổi." Nói rồi chợt "A" một tiếng, "Thật quái lạ, cẩn thận!" Sau đó đẩy Diệp Hướng Vãn ra, dùng trượng đánh bay một vật thể dài màu xanh đen đang muốn tập kích nàng.
Diệp Hướng Vãn nhìn lại, đó là một con rắn độc màu xanh đen đã bị Hồng Thất Công đánh chết, rơi xuống đất không nhúc nhích.
Lòng nàng trầm xuống: "Lẽ nào Tây Độc đến rồi?" Trong nguyên tác tựa hồ không đề cập đến việc có vật kịch độc trên đảo Đào Hoa, hơn nữa chú cháu nhà Âu Dương luôn sử dụng rắn, nàng vừa thấy thì khó tránh lập tức nghĩ đến bọn họ.
Đang lúc nghi ngờ xen lẫn ngạc nhiên, bỗng một hồi tiếng tiêu truyền đến, không lâu sau lại có tiếng đàn tranh vang lên, một mềm mại nhu mì một đìu hiu xơ xác, bức ép lẫn nhau. Tiếng đàn tranh thê lương mãnh liệt, tiếng tiêu lại uyển chuyển đến cực điểm, tiếng đàn vô luận như thế nào vẫn không thể che lấp tiếng tiêu.
Diệp Hướng Vãn nhớ tới đoạn Hoàng Dược Sư và Âu Dương Phong đấu công lực dựa vào âm luật trên đảo Đào Hoa, không khỏi cả kinh nói: "Âu Dương Phong! Nghĩa phụ, là Âu Dương Phong đó!"
Hồng Thất Công than nhẹ: "Hơn hai mươi năm rồi mà công phu lão độc vật lại không hề suy suyển. Hơn nữa Vãn Nhi, con cũng nghe qua danh hiệu của Âu Dương Phong, coi như biết không ít."
Vốn Hoàng Dược Sư đấu âm với Âu Dương Phong, người xung quanh đều phải che tai tĩnh tâm để không bị ảnh hưởng, nhưng vì Diệp Hướng Vãn và Hồng Thất Công cách khá xa, hiệu quả âm thanh đã giảm nhiều, hơn nữa Diệp Hướng Vãn không thông âm luật cổ đại chút nào, lọt vào tai chỉ cảm thấy dễ nghe mà thôi.
Hồng Thất Công thấy Diệp Hướng Vãn không bị tiếng nhạc ảnh hưởng, liền tĩnh tâm lắng nghe hai người kia giao đấu. Chỉ nghe tiếng đàn tranh lúc nào cũng áp sát, tựa như muốn áp bách đè tiếng tiêu xuống, nhưng chỉ cần có chút khoảng cách, tiếng tiêu kia liền lập tức nổi lên rõ mồn một , rõ ràng càng đấu càng khó phân thắng bại. Khoảng gần nửa canh giờ sau, âm thanh của đàn tranh và tiêu dần dần cao vút lên, dường như chỉ cần một loại có thể lại đề cao hơn một chút

Xem tiếp: Chương 38: Chương 33