Khi Đầu Bếp Xuyên Vào Xạ Điêu Chương 29: Chương 24
Chương trước: Chương 28: Chương 23
Hồng Thất Công quay đầu nhìn về phía Âu Dương Khắc, vừa nhai thịt gà vừa hàm hồ nói: “Tên tiểu tử này còn không mau cút về Tây Vực đi, ở đây làm đủ chuyện xấu, chẳng lẽ muốn giao mạng nhỏ tại Trung Nguyên?”
Âu Dương Khắc vung cây quạt lên, khẽ cười nói: “Ở Trung Nguyên, cũng chỉ có lão nhân gia ngài có võ công tuyệt thế mà thôi.” Nói bóng nói gió, chỉ cần ngài không lấy lớn hiếp nhỏ làm khó ta, ta tự nhiên không sợ.
Diệp Hướng Vãn vừa thấy biểu tình Âu Dương Khắc thì càng thêm tức giận, chỉ hận võ công của mình không giỏi, nếu không cũng sẽ dạy dỗ hắn một chút.
Hồng Thất Công nói: “Ngươi muốn dùng lời nói chèn ép ta, khiến Lão Khiếu Hóa không có cách nào ra tay thì ngươi cho rằng trên đời này không người nào có thể đánh bại ngươi à? Võ lâm Trung Nguyên có rất nhiều người tài, ngươi mạnh miệng nói vậy có phải quá sớm hay không. Ta còn nghe nói ngươi ghét nhất là ăn xin?”
Âu Dương Khắc vừa nghe Hồng Thất Công nhắc tới việc này, vội cười nói: “Ta nào biết lão anh hùng này là đệ tử của Thất Công? Ra tay hơi nặng một chút, chớ trách chớ trách.”
Diệp Hướng Vãn “hừ” một tiếng: “Ngươi nói thật đơn giản. Vừa ra tay đã muốn phế đi mắt người ta, hiện giờ nói một câu ‘Chớ trách’ thì coi như bỏ qua? Ông ta là lão anh hùng, hiện tại ngươi đánh bại ông ấy, nghĩa là còn lợi hại hơn lão anh hùng nữa, ngươi tự khen bản thân, không biết ngượng sao?”
Âu Dương Khắc chưa từng bị nói móc bao giờ, hắn xin lỗi chỉ vì vuốt mặt nể mũi. Vừa nghe Diệp Hướng Vãn nói, tâm trạng hắn lại giận dữ, tàn bạo nhìn lại, thì thấy nàng ăn mặc giản dị nhưng xinh đẹp thanh lệ, khóe miệng hơi vểnh, vừa nhu mì vừa mang theo mấy phần ngây thơ hồn nhiên thì ngẩn ngơ, thầm nghĩ: “So với những tì nữ bên cạnh ta, nàng xinh đẹp hơn nhiều.”
Vốn Diệp Hướng Vãn định nói khích khiến hắn tức giận ra tay, như vậy Hồng Thất Công có thể dạy dỗ hắn. Nào ngờ Âu Dương Khắc tức giận thì tức giận chứ không tiếp nhận lời nói của nàng, làm nàng không khỏi âm thầm cảm thấy kỳ lạ, thầm nghĩ: “Hắn ra tay độc ác, ta tưởng rằng hắn không chịu được kích động, vậy mà hắn lại im hơi lặng tiếng, thật không thể nào lường được.”
Hồng Thất Công cười nói: “Thủ hạ của Lão Khiếu Hóa quản lý một đống người có đại khiếu hóa, trung khiếu hóa, tiểu khiếu hóa nhưng bọn hắn lại không phải đệ tử của ta. Lão khiếu hóa luôn không tốt, ha hả, nếu ta thật có một đệ tử xuất hiện, người vẫn cho rằng hắn đánh không lại ngươi?”
Âu Dương Khắc nói: “Thế bá nói phải. Truyền nhân của ngài đương nhiên sẽ mạnh hơn tiểu chất* nhiều. Nhưng công phu của ngài cao như vậy, người kia cũng khó học được một thành công lực của ngài.”
(*Tiểu chất: cháu, vì quan hệ quen biết của Ngũ Tuyệt, nên Âu Dương Khắc tự xưng là cháu với Hồng Thất Công theo lễ phép thôi. Chứ thiếu chủ này có xem ai ra gì đâu ^^)
Diệp Hướng Vãn thấy hắn ngoài mặt cung kính, kì thật đều nói những lời tổn hại Hồng Thất Công, cả giận nói: “Ngươi nói dễ nghe nhỉ, nhất định trong lòng đang mắng Thất Công lão nhân gia đây.”
Hoàng Dung cảm thấy lời nói và hành động của sư muội rất hợp tính mình, bắt đầu tăng thêm vài phần thân thiết.
Âu Dương Khắc nói: “Thật không dám.”
Hoàng Dung cười nói: “Miệng ngươi nói không dám, thật ra trong lòng cũng đang mắng Thất Công lão nhân gia sẽ không chỉ dạy đồ đệ, dạy tới dạy lui đều là phế vật.”
Hồng Thất Công nghe lời nói của Hoàng Dung, nghĩ đến Vãn nhi và Hoàng Dung đều dùng biện pháp khích người, không khỏi vừa bực mình vừa buồn cười, lườm nàng một nói: “Tiểu cô nương lại dùng kế khích tướng nữa sao.”
Hoàng Dung thè lưỡi một, nhìn Diệp Hướng Vãn rồi cùng nhau mỉm cười.
Hồng Thất Công quay đầu nói: “Cái tên tiểu tử này dám mắng ta?” Rồi ra tay giành lấy chiết phiến của hắn, mở ra nhìn một lượt. Trên cây quạt một mặt vẽ mẫu đơn, một mặt đề chữ lưu niệm.
Hồng Thất Công chỉ nói: “Không được, không tốt.”
Hoàng Dung tiến lên, nhìn trên mặt quạt đề mấy chữ “Thiếu chủ Bạch Đà sơn”, đoán rằng Âu Dương Khắc tự viết thì cố ý nói: “Chữ này thật kém cỏi.”
Hồng Thất Công tiện tay dùng mặt quạt chùi miệng vừa mới ăn gà, sau đó vo thành một cục ném trên mặt đất.
Trong lòng Âu Dương Khắc biết, mặc dù cây quạt này thoạt nhìn bình thường nhưng khung quạt lại được chế tạo bằng sắt, Hồng Thất Công tiện tay nắn bóp thì đã nặn thành một khối, sức lực kia thật không phải chuyện đùa.
Hồng Thất Công nói: “Nếu như ta đánh thắng ngươi, chắc ngươi cũng không phục. Ta đây liền thu đồ đệ để đánh một trận với ngươi vậy.”
Âu Dương Khắc biết người ông nói là Quách Tĩnh, vừa muốn nói thì Diệp Hướng Vãn đã cướp lời: “Đánh không lại cứ việc nói thẳng, không cần kiếm cớ.”
Âu Dương Khắc oán hận liếc nàng một nhưng lại cảm thấy nàng đang khinh thường mình,

Xem tiếp: Chương 30: Chương 25