61 Thời gian giống như ngưng đọng lại, khi thấy dung nhan quốc sắc thiên hương kia, gương mặt lạnh băng của Hạ Vệ Thần bỗng cứng đờ lại, thậm chí cả ý cười ác độc bên miệng cũng dừng lại, thân hình cao lớn của hắn giống như bị xích chặt, không hề cử động, trong đôi mắt đen là khiếp sợ và không thể tin nổi.
62 Lửa giận trong tâm Hạ Vệ Thần không giống bình thường, rất khó khống chế. Đôi mắt hắn giống như lửa cháy hừng hực, bóp chặt cái cổ nhỏ bé của Diệp Vân Sơ, cặp mắt đỏ nhìn chằm chằm huôn mặt tái nhợt của nàng, giống như muốn nhìn rõ bản chất của nàng vậy.
63 Bóng đêm như nước, trên trời hiện lên vầng trăng sáng, vô cùng lạnh lẽo. Cả viện là một đống lộn xộn, sau khi Hạ Vệ Thần thịnh nộ rời đi, một đám thị vệ như hổ như sói vào trong viện, đầu tiên là phụng lệnh điện hạ lúc soát tìm thích khác , nhưng ác ý là muốn đập nát bấy tất cả đồ trong nhà nàng.
64 -Vô Tâm, hãy tin ta. Chàng nhìn nàng kiên định, dịu dàng như nước:-Ta sẽ mua cho nàng một cái vòng tay giống hệt. Giống sao? Không, không giống, thứ đã mất, vĩnh viễn mất đi, bất kể thế nào cũng không trở về được, cho dù chàng có mua một cái vòng giống thế này cũng không phải là thứ mà mẫu thân để lại cho nàng.
65 Từ sau ngày đó, mưa phùn liên tiếp mấy ngày, khó khăn lắm mưa mới tạnh, nhưng cũng đã cuối thu, cũng đã có tuyết rơi, trời đông giá rét lặng lẽ đến. Từ ngày từ biệt Đông Phương Ngưng, trong đầu Diệp Vân Sơ bối rối trở về nhà, tối hôm đó bị cảm lạnh qua mấy ngày, cũng may là trong lúc đó, Hạ Vệ Thần không tới đây làm khó nàng.
66 Nàng giãy dụa, gào thét, Hạ Vệ Thần coi như tai điếc mắt ngơ, hắn đè chặt nàng, hai tay xé rách áo nàng, “soạt” một tiếng, y phục rách tơi tả, lộ cái yếm màu trắng nhạt bên trong, làn da trắng như tuyết hiện lên trong mắt hắn, giống như trong suốt, làm ánh mắt hắn vốn nóng rực càng thêm nóng hơn.
67 Nếu như ả là người biết liêm sỉ, nếu như ả không phải là gian tế do An Khánh phái tới, hắn sẽ không keo kiệt mà cho nàng một người đàn ông thương yêu nàng! Nhưng đáng tiếc, tâm cơ ả bất trắc, là kẻ tàn hoa bại liễu không biết liêm sỉ! Cho dù ả có đẹp tới đâu, có giống Tuyết nhi của hắn thế nào, ở trong lòng hắn, ả vĩnh viễn không thể thay thế Tuyết nhi!Nghĩ vậy, sắc mặt Hạ Vệ Thần bỗng lạnh hẳn, hắn ngẩng đầu, nhìn về phía Diệp Vân Sơ, phát hiện nàng giờ khắc này giống như một xác chết, đôi mắt giống hệt Tuyết nhi trống rỗng, đôi mắt xinh đẹp không có chút sức sống.
68 Hạ Vệ Thần tức giận rống to một tiếng, Diệp Vân Sơ cảm thấy trời long đất lở, cả người cứ như con diều đứt dây bay ra ngoài, đập mạnh vào tường, rơi phịch xuống mặt đất.
69 Ý thức hỗn loạn, Diệp Vân Sơ đang ở trong một giấc mơ rất dài, trong mơ, nàng luôn nghe được tiếng khóc, lúc có lúc không, tiếng khóc vô cùng bi thảm, đứt quãng.
70 Không biết bao nhiêu lâu sau, chủ tớ hai người mới dần dần bình tĩnh, Thu Tứ lau nước mắt trên mặt, bỗng “ai da” một tiếng, xoay người, vội vàng lấy một cái túi gấm trên bàn gỗ đưa cho Diệp Vân Sơ, tiếng nói đè nén:-Công chúa, đây là túi do Đông Phương công tử tự mình đưa tới vào mấy ngày công chúa hôn mê, người nói nô tỳ nhất định phải giao thứ này cho Vô Tâm cô nương, bất luận nô tỳ có giải thích là công chúa đã đuổi Vô Tâm cô nương đi rồi nhưng người vẫn không tin….
71 Đêm, phủ điện giăng đèn kết hoa, người dưới trong phủ ra ra vào vào, ai ai cũng rất bận rộn. Sắc đèn lồng đỏ thẫm, cả phủ điện bao trùm bởi một màu đỏ lung linh.
72 -Kẻ khác đàm tiếu?Hạ Vệ Lam nói nhỏ, gương mặt tuấn mỹ cười châm chọc, hắn bỗng nhiên lại gần Diệp Vân Sơ, cười mỉa, nói:-Lý do của Nhị hoàng tẩu thật đàng hoàng, hay cho tội danh đại nghịch bất đạo! Không biết lúc mà tẩu cự tuyệt Đông Phương Ngưng cũng lấy lý do này sao?Nói tới đây, cặp mắt hoa đào của Hạ Vệ Lam nhìn chằm chằm Diệp Vân Sơ, cười:-Chỉ sợ lòng của Nhị hoàng tẩu đã có chủ, Đông Phương Ngưng dịu dàng tuấn nhã, nữ tử trong thiên hạ đều điên cuồng vì hắn, không biết Nhị hoàng tẩu có vậy không?Diệp Vân Sơ nghe vậy, lòng trầm xuống, vô cùng kinh ngạc! Nàng và Đông Phương Ngưng chỉ xuất hiện cùng nhau vào đêm đó, lúc ấy xung quanh không có người nào, sao Hạ Vệ Lam lại biết được? Chẳng lẽ hắn theo dõi sau lưng nàng? Hay cho Tam thái tử Hạ Vệ Lam đê tiện, rốt cuộc hắn muốn làm gì? Phái người theo dõi Vương phi bị vứt bỏ là nàng thì có âm mưu gì?Trong nháy mắt, từ lòng bàn chân đến cả người lạnh toát, Diệp Vân Sơ cảm thấy lạnh lẽo xâm nhập hết vào cơ thể, ngay cả máu cũng như đông lại.
73 Một ngọn lửa thiêu rụi nơi này? Diệp Vân Sơ vô cùng khiếp sợ, mở to mắt, lòng tràn đầy sợ hãi, nhìn nam nhân tà mỵ trước mắt này bằng ánh mắt không thể tin được, hắn điên rồi! Hắn thật sự điên rồi! Hắn quả nhiên to gan lớn mật, mưu kế thật âm hiểm độc ác!Lãnh viên cháy, Vương phi chôn thân nơi biển lửa, hương tiêu ngọc vẫn, hắn có thể mang nàng rời khỏi nơi này, thần không biết, quỷ không hay.
74 Hắn trơ mắt nhìn Hạ Vệ Thần đoạt đi trong sạch của nàng, hận thù trong lòng lộ rõ ra ánh mắt, không hề che giấu, lại càng hận và không cam lòng. Vốn tưởng rằng sau lần đó hắn sẽ không có cơ hội gặp lại nàng, nhưng hắn không ngờ tới mình lại gặp nàng trong phủ điện của Hạ Vệ Thần, nàng dĩ nhiên lại là vị Vương phi lấy nhầm của Hạ Vệ Thần.
75 -Công chúa không cần lo lắng, cứ đi rồi sẽ biết. Người mặc đồ đen cũng không nói thẳng, chỉ trả lời thản nhiên. Lòng Diệp Vân Sơ đầy nghi hoặc, thấy người mặc đồ đen đó cũng không muốn nhiều lowfithif cũng không hỏi tiếp, tựa nhẹ vào đệm trong xe ngựa, chậm rãi nhắm mắt lại.
76 Đối mặt với lời chất vấn của Hạ Vệ Lam, Hạ Vệ Thần thản nhiên liếc mắt nhìn hắn một cái nói:-Tam hoàng đệ, lãnh viên đã bị đốt thành phế tích, chẳng lẽ lúc này đệ muốn mất mạng? Nếu chẳng may đệ có gì sơ suất, đệ bảo ta phải nói với Phụ hoàng như thế nào?-Đốt thành phế tích?Hạ Vệ Lam cười lạnh, trợn mắt nhìn Hạ Vệ Thần:-Nhị hoàng huynh đừng quên, Nhị hoàng tẩu còn ở trong đống phế tích đó? Chẳng lẽ huynh cứ nhẫn tâm như vậy, trơ mắt nhìn Nhị hoàng tẩu bị ngọn lửa nuốt trọn?Nghĩ đến việc Diệp Vân Sơ có thể bị táng thân nơi biển lửa, Hạ Vệ Lam liền đau lòng một cách khó hiểu, đau mãnh liệt đến vậy, giống như không có sức mà thừa nận, mất đi lý trí.
77 Chàng không chết tâm, ngày ngày vẫn tới đây, nhiều lần vẫn bị ngăn trở. Sau đó chàng bị nhiễm phong hàn, nên mới nghỉ ở trong phủ. Nhưng lòng chàng vẫn không thôi nhung nhớ, lo lắng cho nàng, si cuồng vì nàng, chàng mới phát hiện ra, chẳng biết từ khi nào, Vô Tâm đã thay thế vị trí của Vãn nhi trong lòng chàng, hóa ra chàng đã bất tri bất giác mà yêu nàng.
78 Không biết qua bao nhiêu lâu, có lẽ là sau một khắc, có lẽ là một vạn năm sau đó rồi, dưới mắt nhiều người, Diệp Vân Sơ đành nén đau đớn trong tâm can, thu hồi ánh mắt bi thương, nàng biết, hiện tại bất kể nàng đau khổ, đau đớn như thế nào, giờ khắc này cũng không được để lộ ra ngoài.
79 Đêm đen như mực, vầng trăng giống như lưỡi liềm. Lãnh viên đột nhiên bùng cháy, bị đốt thành phế tích, tất cả chỉ giống như một giấc mơ. Không còn lãnh viên, sau khi Diệp Vân Sơ trở về bị sắp xếp vào Thích Trúc viện, một mồi lửa đốt sạch trái tim nàng, đổi lại là một chỗ ở hoa lệ.
80 -Thành thân…. Diệp Vân Sơ đờ đẫn, tim đau đớn như bị dùi đục, đau đến nỗi không thở nổi, đau tới mức đầu óc nàng trống rỗng, lời nói tàn nhẫn không ngừng quanh quẩn trong đầu nàng, chàng muốn thành thân, chàng muốn thành thân….
Thể loại: Trọng Sinh, Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Nữ Cường
Số chương: 25