121 Ngày tốt cảnh đẹp, vốn thời khắc đẹp nhất trong đời người, mà ngay lúc này, cửa hỷ phòng đột nhiên bị người đá văng thật mạnh, một đám khách không mời mà đến xông vào!Đám người này khoảng bảy, tám người, người nào người nấy đều vận y phục đen, đeo khăn đen che mặt xông vào phòng, ngay lập tức xông đến vây quanh Diệp Vân Sơ và Đông Phương Ngưng.
122 Trong lúc rối ren có người đặt tay vào tay nàng, nắm chặt lấy tay nàng, giống như sợ buông ra thì nàng sẽ biến mất. Ngưng đang lo lắng cho nàng sao? Cuối cùng họ cũng không sao đúng không? Không có việc gì, tất cả đều trôi qua, Ngưng sao, lúc này chàng đang ở bên cạnh nàng.
123 Những kẻ mặc đồ đen này là do ai phái tới? Rốt cuộc là ai? Hắn cũng không biết, hắn muốn nói cho nàng biết tất cả chỉ là hiểu lầm, nhưng đôi mắt tràn đầy hận ý của nàng, hắn lại không nói được lời nào.
124 Biên quan An Khánh lại báo nguy, trọng binh Bắc quốc tiến đánh, quân phòng thủ lại tiếp tục thất bại, năm mươi vạn đại quân Đông Ly đang đóng ở An Khánh cũng đã thương vong hơn nửa, tuy rằng Hạ Vệ Thần và Hạ Vệ Lam tới đúng lúc nhưng cũng chậm mất một bước (@@ suy luận của tác giả kiểu gì vậy???), đại quân Bắc quốc đã tiến sát biên giới Đông Ly, lúc này An Khánh ngoài việc chấp nhận thất bại đã không còn lựa chọn nào khác.
125 Nàng hận hắn như vậy sao? Hận hắn tới mức ngay cả đứa con của nàng và hắn, nàng cũng không muốn giữ lại? Kẻ sai là hắn, nhưng đứa trẻ vô tội, sao nàng có thể?Hắn phẫn nộ, tức giận vì nàng vô tình, nhìn gương mặt tràn ngập hận ý của nàng, tim hắn lại mềm nhũn, hắn luôn cao cao tại thượng, nhưng lúc này, hắn ở trước mặt nàng….
126 -Ngươi…. Diệp Vân Sơ phẫn nộ hận thù đến cực điểm, nàng đang muốn mở miệng mỉa mai, nhưng đúng lúc này ngoài lều trại truyền đến tiếng bẩm báo của binh lính:-Nhị điện hạ, tiền phương có cấp báo!Hạ Vệ Thần lạnh nghiêm mặt, quát:-Chuyện gì?Binh lính ngoài trại không hề do dự, lớn tiếng bẩm báo thẳng:-Hồi bẩm Nhị điện hạ, thủ lĩnh quân địch ở tiền phương đột nhiên nói, hy vọng hai quân trao đổi, nếu điện hạ có thể giao Vân Sơ cô nương ra, quân địch sẽ cho quân ta về nước thuận lợi!Hạ Vệ Thần nghe vậy sắc mặt xanh mét, đại quân Đông Ly bị nhốt ở Gia Quan cốc đã nhiều ngay nay, quân lương sớm không còn đủ nữa, kiên trì chẳng được bao lâu, mà quân đội của An Khánh và Bắc quốc lại vây ở hai bên không đi, mục đích là muốn đẩy đại quân Đông Ly đến đây, vây cho chết ở nơi này, nhưng thật không ngờ, mục đích của họ lại là Diệp Vân Sơ!Nghĩ đến đây, Hạ Vệ Thần chấn động, tất cả mọi chuyện bỗng trở nên sáng tỏ, rốt cuộc hắn cũng hiểu được, tất cả đều là âm mưu của Diệp An Nhiên, cái gì mà thành thân cái gì liên minh, chẳng qua chỉ là một âm mưu.
127 Bị nhiều người vây quanh, kẻ đó không hề rối, thấy Hạ Vệ Thần đuổi tới, hắn ta quay đầu cười lạnh, bỗng nhiên tới gần rìa vách đá, dùng sức đẩy Diệp Vân Sơ ra vách núi, mà hắn vô cùng mau lẹ lủi vào trong khu rừng gần đó.
128 Trong lòng Diệp Vân Sơ có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, nàng do dự, do dự có nên xuống dưới hồ tìm Hạ Vệ Thần hay không, ngã xuống dưới cũng đã được một lúc lâu, trong hồ lại không thấy hắn đâu, chẳng lẽ, hắn đã ngất rồi ư?Cứu hay là không cứu? Thời gian mỗi lúc một trôi, mặt hồ vẫn yên lặng, lòng Diệp Vân Sơ bỗng lo lắng khó hiểu, nàng vội xoay người chạy về bên hồ, gần như không hề nghĩ ngợi nhảy xuống nước….
129 Tuy lúc này cả hai người đều ướt như chuột lột, nhếch nhác, nhưng không hề ảnh hưởng tới tâm trạng của Hạ Vệ Thần chút nào, môi của nàng mềm mại, cho hắn một cảm xúc vô cùng tốt, hương vị của nàng vô cùng ngọt ngào, ngọt ngào ấy khiến tim hắn không kìm được mà đập nhanh.
130 Đoàn người khó khăn lắm mới xuống dưới vách núi tới đón họ, khi trở về doanh trại, đúng lúc đó thì tiếng hò hét giết chóc rung chuyển trời đất vang lên.
131 Không biết ngựa đã chạy bao lâu, rốt cuộc cũng dần dần mệt mỏi, dần dần dừng lại, nhưng Hạ Vệ Thần vẫn không cử động, vẫn ôm chặt lấy nàng, lực rất lớn, gần như làm cho nàng không thở nổi.
132 - Sơ nhi, ta xin lỗi, đừng đi. . . Hạ Vệ Thần bỗng bất an, vô ý thức kêu lên dưới nền đất, Diệp Vân Sơ nghe vậy lòng bỗng cảm thấy chua xót, nam nhân này tuy rất đáng hận, nhưng vẫn có thể xem là có tình có nghĩa, nàng không yêu hắn, nhưng giờ lại không thể nhìn hắn chết, nếu như vậy, tâm nàng cả đời này cũng không thể bình yên.
133 -Được rồi Y nhi, đừng nói bậy nữa. Một giọng nữ dịu dàng vang lên, sau đó một người đi ra từ trong phòng, cẩn thận nâng Diệp Vân Sơ, đỡ nàng vào trong.
134 Sau khi Hạ Vệ Thần uống thuốc xong, Y nhi liền cầm lấy chén thuốc đi ra ngoài, một nam tử trung niên thân hình cao lớn vào trong, chẩn mạch cho hắn, sau đó cười, nói:-Chất độc trên người ngươi đã không còn gì đáng ngại, phong hàn cũng đã bị đẩy lùi, tĩnh dưỡng mấy ngày là có thể hồi phục.
135 -Sơ nhi, nàng không lừa được ta đâu…. Nghe thấy lời nói lạnh như băng của nàng, Hạ Vệ Thần bỗng nở nụ cười, hắn nhẹ nhàng kéo tay nàng, tay khẽ vuốt má nàng, sau đó dừng ở đôi mắt vẫn còn đỏ hoe, đau lòng nói:-Nàng vẫn lo lắng cho ta đúng không? Tuy rằng nàng không thừa nhận, nhưng ta có thể nhìn ra.
136 Diệp Vân Sơ nghe vậy lại xấu hổ ngay lập tức, hận không thể tìm được một cái lỗ để chui xuống, hai tay nàng nắm hơi chặt, vất vả lắm mới bình tĩnh được, nói với Lâm phu nhân:-Thím lâm, cảm ơn mọi người đã cứu phu quân của cháu, ơn cứu mạng không cần báo đáp, Vân Sơ xin khắc sâu trong lòng.
137 Tiếng hít thở đều đều vang lên trong căn phòng yên tĩnh vô cùng ấm áp, nhìn dung nhan Diệp Vân Sơ ngủ say, lòng Hạ Vệ Thần vô cùng mãn nguyện. Hắn thích nhìn nàng ngủ say như vậy, vì lúc này nàng rất bình thản, ngoan ngoãn, không giống lúc nàng khi tỉnh dậy, nói với hắn những lời lạnh nhạt, thậm chí còn lạnh lùng chống đỡ hắn.
138 Lời nói của Diệp Vân Sơ giống như một mũi tên sắc bén đâm vào lòng Hạ Vệ Thần, đau đớn không cách nào hình dung tràn ngập từ nơi sâu nhất trong tim hắn, đau đớn kịch liệt, đau tới mức gần như không hít thở được, tay chân hắn lạnh như băng, cả người như rơi vào hồ băng, lạnh tới mức máu khắp người hắn như đông lại.
139 Ăn uống đơn giản xong xuôi, Hạ Vệ Thần và Diệp Vân Sơ rời khỏi khách điếm, đi về phía tây trấn. Thật ra việc họ xuất đầu lộ diện như thế này vô cùng nguy hiểm, nhưng vì muốn Diệp Vân Sơ được khuây khỏa, tâm trạng tốt hơn một chút nên Hạ Vệ Thần vẫn đồng ý.
140 Ánh mắt Đông Phương Ngưng nìn vào cánh tay Hạ Vệ Thần khoác qua vai Diệp Vân Sơ, trong mắt hiện lên đau đớn, ngẩng mặt, chàng mím mím môi, đang muốn mở miệng thì nghe thấy một giọng nói mềm mại nhẹ nhàng:-Phu quân, chàng làm sao thế? Gặp người quen à?Tiếng nói vừa dứt, một nữ tử mặc váy hỷ, đầu đội mũ phượng đi tới, dung mạo của vị nữ tử cũng xinh đẹp, ánh mắt dừng trên người Diệp Vân Sơ, trong mắt mang theo địch ý.