61 Hai người cùng nhau tắm trong làn nước ấm, thay quần áo sạch sẽ xong, sắc trời cũng đã tối đen. Tôn Cốc Lan nghe nói Tống Tuyết Y đã trở lại, cũng chạy đến Tuyết viện, ba người cùng nhau dùng bữa tối.
62 Vào tháng mười hai, thời tiết ở Ngự Hải trấn đột nhiên thất thường, mưa đá rơi xuống làm bị thương người, tuyết lớn bay tán loạn. Thời tiết thất thường như vậy khiến mọi người đều cảm thấy kỳ quái, Ngự Hải trấn nằm ở phía nam, mùa đông hàng năm tuy thời tiết cũng lạnh, nhưng chưa từng có tuyết rơi, huống chi là loại tuyết lớn bay tán loạn như lông ngỗng này, chỉ vài ngày ngắn ngủi đã làm Ngự Hải trấn khoác lên một lớp màng trắng xóa.
63 " Tống gia Ngự Hải trấn ở đâu?"Không chỉ có dân chúng Ngự Hải Trấn đứng ở ngã tư đường đều nghe thấy âm thanh mạnh mẽ vang vọng này, ngay cả đám người Linh Cưu đang ở trong nội viện Tống gia cũng nghe được.
64 Giang Vô Mị sửng sốt, trầm tư suy nghĩ ý tứ của Linh Cưu. Ở trong mắt hắn, khuôn mặt bé con tươi cười thật đáng yêu, nhưng hắn lại cảm thấy có chút không đúng, so với nụ cười dành cho Tống Tuyết Y, thì thiếu một phần thật tình, khiến hắn hơi sinh ra cảm xúc bất mãn.
65 "Đúng vậy, chính là bằng hữu. "Linh Cưu nghiêm trang nói:"Bằng hữu với nhau, tặng quà cho nhau là chuyện bình thường. ”Tần Si lại trầm mặc một hồi, nói:"Vậy ngươi đem ánh mắt của ngươi tặng cho ta.
66 "Cốc Lan?"Người nói chuyện là người nhiều tuổi nhất trong nhóm, gương mặt nghiêm túc, ánh mắt và khí chất cũng vậy. Hắn nhìn kỹ Tôn Cốc Lan, sau đó trào phúng nói:“Đây chính là lựa chọn của ngươi? Một trấn nhỏ không chút tiếng tăm, một chi nhỏ của Tống qua, một quả phụ mới mất chồng?”"Không được vô lễ với phu nhân.
67 Lúc người của Phi Kinh châu Tần gia và người của Tố Tuyết thành Tống gia tới, chỉ thấy Tần Si cùng Tống Đạo Trăn đã vết thương khắp mình, khí thế hung ác.
68 Quá trưa, mặt trời khuất dần sau núi. Tống Tuyết Y buông sổ sách trong tay xuống, xua tay để Hà Nghiên rời đi, sau đó tự mình đi vào mật thất. Bước đi của hắn rất nhẹ nhàng, chẳng mất bao lâu đã tới mật thất, thấy giữa không trung nổi lơ lửng một lá bùa màu trắng ngọc, ký hiệu bằng máu ở chính giữa lóe lên.
69 Editor: Miêu Tử Beta:Lưu Nguyệt Tần Si không nói được một lời đứng lên rời đi. Đi được nửa đường lại quay lại, bước đến cạnh bàn bưng ly trà của nàng lên uống.
70 Editor: Miêu Tử Beta: Lưu Nguyệt Đám người Tống Đạo Trăn kinh ngạc quay đầu lại, chỉ thấy Tống Thu Hiên biến thành một bóng đen, tốc độ cực nhanh làm cho người ta kinh ngạc, trong nháy mắt đã tới trước mặt Linh Cưu cùng Tống Tuyết Y.
71 Editor: Miêu Tử Beta: Lưu Nguyệt "Hiện tại có thể đi rồi. " Tống Đạo Trăn tâm tình không tốt nói. Tựa tiếu phi tiếu ( cười như không cười ) liếc mắt nhìn Tống Tuyết Y một cái.
72 Editor: Lưu Nguyệt Đếm giờ cơm chiều, Tần Si lại không mời mà đến. Một thân quần áo đỏ rực, vạt áo phiêu dật cùng dung nhan tuyệt mĩ, nàng đi đến đâu cũng là tâm điểm chú ý của mọi người.
73 Editor: Miêu Tử Beta: Lưu Nguyệt "Ngươi làm. . . Làm cái gì thế! ?" Tống Lưu Giác hô lên, vừa giận vừa sợ trừng mắt nhìn Linh Cưu, "Ca đã chết, ngay cả hồn phách của hắn, ngươi cũng không để yên sao?" Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng nhớ lại bản lãnh của Linh Cưu, thật ra Tống Lưu Giác lại đoán trúng nửa sự thật.
74 Editor: Miêu TửBeta: Lưu NguyệtTrong Tuyết viện, mặt trời ấm áp, tuyết trắng đều đã được dọn dẹp sạch sẽ. Thiếu niên ngồi ở trên chiếc ghế trải thảm lông, dáng người tinh tế như trúc, khí chất như ngọc.
75 Edior: Miêu TửBeta: Lưu NguyệtTin tức Tống Thu Hiên đã chết không bị truyền ra ngoài, tro cốt tạm thời để ở chỗ Tống Lưu Giác chưa mai táng. Bởi vì khoảng thời gian này tương đối nhạy cảm, cho dù Tống Tuyết Y đồng ý, bọn người Tống Đạo Trăn cũng sẽ không đồng ý để Tống gia chuẩn bị làm lễ mai táng phô trương cho Tống Thu Hiên.
76 “Tuyết Y? Chuyện gì vậy?”Tôn Cốc Lan kinh ngạc cùng mờ mịt hỏi. Hóa ra khi mọi người đều nhìn chằm chằm Tôn Vũ Lộ, Tôn Cốc Lan cùng hai mươi người Tống gia chuẩn bị cùng người của Giang gia, Lâm gia đều đã tới.
77 Editor: Lưu NguyệtBầu trời xám xịt tựa như bàn tay khổng lồ ma quái bất cứ lúc nào cũng có thể áp xuống. Đột nhiên có vệt sáng lóe lên như lưỡi dao chém đứt mây đen dể lộ vài bóng dáng nhỏ bé rơi thẳng xuống.
78 Edit: Lưu Nguyệt“ Này, chẳng phải chỉ nhổ vài cây cỏ ở tổ của mày thôi sao? Cũng không phải ăn con của ngươi, có cần đuổi theo tao không dứt thế không?”Trong rừng rậm, một bóng hình nhỏ bé linh hoạt chạy nhảy trên các cành cây.