21 Trình Cửu Nhụ trở lại khách sạn, thấy cửa phòng Mạc Ly đóng kín. Hắn gõ ba tiếng lên cửa, hoàn toàn yên tĩnh, không ai đáp lại. Thở dài, chàng trực tiếp mở cửa vào trong.
22 Thời điểm Mạc Ly xuất hiện tại bến đò, người ấy đã ở đó, bạch y thanh lịch, tay chắp sau lưng, ngẩng cao đầu nhìn về phía chân trời. Một thân trang phục đó, quả nhiên là Hàn Tử Tự.
23 Mùa thu phương Bắc sao mà ngắn ngủi, từBiện Kinh về tới khách điếm chưa bao lâu, trận tuyết đầu tiên đã tới.
Tuyết phủ mọi nơi. Mạc Ly cầm xẻng, hất tuyết đọng trước cửa khách điếm để có lối đi.
24 Lao đầu đi trong gió rét thấu xương, tuyết phủ trắng xóa, dính đầy lên gương mặt Mạc Ly. Mãi mới chạy được về khách điếm, không đợi cởi áo choàng, Mạc Ly đã đốt nến đi vào sài phòng.
25 Ngủ chập chờn được vài canh giờ, cũng đã đến lúc phải dậy mở tiệm, đã trưa rồi, Mạc Ly nhấc cái đầu trương phình bò dậy.
May mà hôm nay vắng khách, chuẩn bị hết nguyên liệu còn lại trong trạn, ướp thêm mắm muối vừa miệng, thế là hoàn thành nhiệm vụ.
26 Mạc Ly đưa “cậu bé” lên giường, đắp chăn cho hắn, chắc phải đi hâm lại chút thức ăn, dù sao người này cũng đã ngủ một thời gian dài rồi.
Nam nhân thấy Mạc Ly muốn đi, vội vàng kéo áo y, “Mạc Mạc, ngươi định đi đâu?”
Mạc Ly mơ hồ, “Mạc Mạc?”
“Mạc Ly nghe không êm tai bằng Mạc Mạc, ta muốn gọi ngươi là Mạc Mạc.
27 Khuyết điểm thứ hai của A Vong là quá quấn Mạc Ly.
Trừ phi Mạc Ly bận việc khách điếm, không có thời gian chú ýtới hắn, hắn mới tự tìm thú vui ở sau núi.
28 Khuyết điểm thứ ba của A Vong, thực ra thì cũng không đáng tính là khuyết điểm.
Lần này, Mạc Ly đã khặp phải một vấn đề mang tính giáo dục nghiêm túc.
29 Bỏ qua hết những điểm được cho là khiếm khuyết của A Vong thì Mạc Ly vẫn rất yêu quý“đứa trẻ” từ trên trời rơi xuống này.
Tuy A Vong mải chơi nhưng chưa từng khiến Mạc Ly phải lo lắng.
30 Kiều Nhất đã tóm lấy cổ Mạc Ly. Vạt áo y bung ra, để lộ miếng ngọc trắng Ngự Long lệnh trên cổ.
“Thủ đoạn của Hàn Tử Tự cao thật, đem Ngự Long lệnh giấu trong một khách điếm rách nát tầm thường này, sợ Thương Long môn ta nắm được bí mật trong đó mà tiên hạ thủ vi cường.
31 Mạc Ly đã mất hết lý trí rồi. Y hét lên theo bản năng. Kiều Nhất lập tức cho y thêm một bạt tai, rồi bịt miệng y lại.
“Ưm ưm…”
Hạ thân bị thoát trần, Kiều Nhất Kiều Nhị mỗi kẻ một ánh mắt, kẻ thì ngoan độc, kẻ thì hèn hạ nhìn y giãy giụa.
32 A Vong thấy Kiều Nhị sắp trốn thoát, muốn đuổi theo gã.
Mạc Ly ôm vòng lấy vai hắn, nhẹ giọng khuyên kêu bên tai A Vong: “A Vong, A Vong, nghe ta được không? A Vong…”
Y gọi mấy tiếng, sắc đỏ trong mắt A Vong mới giảm đi, “A Vong, ngươi có nhớ ta đã nói gì không? Sinh mệnh đáng quý, nếu không cần giết người thì đừng làm vậy, đúng không?”
A Vong cúi xuống nhìn Mạc Ly trong lòng, trong đôi con ngươi y mang theo ý cầu khẩn, như làn nước ấm hòa vào dòng suối băng lạnh lẽo.
33 Cuối cùng Mạc Ly cũng hôn mê. Khi đó, A Vong còn không biết chừng mực mà vẫn hành động theo bản năng. Đến lúc y tỉnh lại, hắn đã khò khò say ngủ.
Mạc Ly nhìn chăn đệm, trông thật bê bối; lại nhìn xuống vùng giữa hai chân, đỏ trắng đan xen, thê thảm không nỡ nhìn.
34 Ở trong cốc một thời gian, nếu không phải lo nghĩ tới những thứ độc hoa độc thảo chết người kia, kỳ thật nơi này cũng có thể được xem là một sơn cốc thanh u, hấp dẫn.
35 Trong núi chẳng biết năm tháng, lời này thật không sai.
Hai ngươi bên nhau như thế trong thế ngoại đào nguyên được một thời gian, khi ấy thì cảm thấy thật thật nhàm chán, nhạt nhẽo; nhưng khi sống những ngày tháng gian nan sau này, nhớ lại mới thấy đó là thiên đường hạnh phúc.
36 Trong cơn mơ màng, con đường Mạc Ly bị mang đi tựa hồ rất xa. Y muốn tỉnh dậy lắm, nhưng rồi tiếp tục bị đánh mê. Đến khi tới nơi, y lại thà cứ giả vờ ngất chứ không muốn mở mắt.
37 Mạc Ly ngất xỉu, Văn Sát bất giác buông đầu người trong tay ra.
Tiếng thủ cấp rơi xuống đất “lộp cộp”.
Văn Sát đưa đôi mắt vô thần về phía Mạc Ly.
38 Văn Sát ở trong thư phòng gặp vài tâm phúc. Hắn mất tích nhiều ngày, trong núi không có hổ chấn, vài con khỉ đã nổi dục vọng.
Cũng không có gì kỳ quái, trong hắc đạo, từ trước đến nay, thực lực quyết định tất cả.
39 Những ngày kế tiếp, Mạc Ly buộc phải ép mình lên *** thần, ăn được lúc nào là ăn. Rồi thì hết thuốc bổ máu đến thuốc bổ sung dinh dưỡng, y uống hết.
Có lúc, thị tỳ thấy y cậy mạnh còn phải khuyên nhủ.
40 Văn Sát dễ dàng bế bổng Mạc Ly lên. Y bị động tác của Văn Sát kinh động, hai tay nắm chặt lấy y phục hắn, “Ngươi muốn mang ta đi đâu?”Thanh âm mang đầy vẻ kinh hoàng.
Thể loại: Nữ Phụ, Truyện Teen, Xuyên Không
Số chương: 50
Thể loại: Huyền Huyễn, Ngôn Tình, Xuyên Không
Số chương: 41