21 Có thể là do hành động của rồi của Tống Thanh đã dọa cô sợ, vòng tay ấm áp của Lâm Mạc Tang lại khiến cô cảm thấy rất an toàn, cho nên, giờ phút này, trong đầu Tô Y Thược thậm chí còn không có suy nghĩ muốn buông tay ra.
22 Hai người nhanh chóng về tới nhà trọ. “Em vào cất đồ trước đi. ” Lâm Mạc Tang đưa túi to trong tay cho Tô Y Thược, xoa xoa đầu cô, cười nói. Tô Y Thược nhìn người thanh niên vừa xuất hiện đã luôn giúp đỡ cô này, nếu trên đời thực sự có quý nhân mà người ta hay nói, vậy thì Lâm Mạc Tang chắc chắn là quý nhân của cô rồi.
23 Lục Hân vừa vui mừng vì cô bạn thân thiết tìm được một người đàn ông tốt, nhưng cũng đồng thời thấy lo lắng cho anh trai mình. “Mày gọi cho tao có việc gì không?” Tô Y Thược lại khôi phục lại dáng vẻ trước kia khi chưa gặp Lâm Mạc Tang, giọng điệu thờ ơ.
24 Lâm Mạc Tang nhìn Tân Việt Trạch vẫn đi theo sau họ như cũ, khẽ nhíu mày, sao tên này còn không biến đi, đúng là phá hoại không khí. “Cậu ở đâu thế?” Sau khi tan tầm, vì anh và Tô Y Thược ở cùng nhà trọ, nên mới rủ nhau về cùng.
25 “Đúng rồi, nếu có chuyện gì, em có thể gọi vào số này. ” Nói xong, Lâm Mạc Tang lấy ra một tờ giấy trắng, viết nhanh một dãy số đưa cho Lưu Kỳ. Lưu Kỳ thoải mái nhận lấy không chút do dự.
26 [Phụ cận] Nhất Thược: Xem ra Bích Lạc cũng không hề thích cô. Chỉ một câu đã chọc vào nỗi đau của Hàn Ngữ Yên, Bích Lạc là do Bá Đao đưa cho cô ta, tiếc là từ sau khi theo cô ta, cũng không gọi được Bích Lạc ra, vừa rồi cô ta cũng chỉ nghĩ là thử gọi ra xem thái độ thế nào, nhân tiện dọa Tô Y Thược một chút, ai ngờ nó lại thật sự xuất chiến.
27 [Thế giới] Hàn Ngữ Yên: Anh Nhược Thủy, chẳng lẽ anh thật sự muốn trở thành kẻ thù của cả thiên hạ vì cô gái này sao?Mười phút trôi qua, lúc này Hàn Ngữ Yên đang đứng cạnh Bá Đao, đôi mắt ướt lệ ấm ức nhìn Nhược Thủy Tam Thiên, cứ như người vừa điên cuồng gào thét không phải là cô ta vậy.
28 Lâm Mạc Tang không thích giọng điệu khách sáo như vậy của cô. [Mật] Nhất Thược: Tôi còn có việc, gặp lại sau nhé. Hiện giờ Tô Y Thược không có cách nào đi đến núi Phong Loan, tên chữ đỏ trên đầu khiến cô đành phải chịu vậy, không đi đâu được cả.
29 Tân Việt Trạch vội vàng chặn đường Tô Y Thược: “Không phải em có chuyện gì sao?” Tân Việt Trạch chân thành hỏi han, trong mắt lóe lên tia sáng rất “thuần khiết”.
30 “Ừ. ” Lâm Mạc Tang vốn rất bình tĩnh đứng đó, nhưng không biết vì sao Tô Y Thược lại cảm thấy hiện giờ anh hơi tức giận. Cô đón lấy khay đồ ăn, đang định nói cảm ơn thì cửa đã bị Lâm Mạc Tang đóng lại.
31 Y Thược, tổng giám đốc bảo cô lên phòng làm việc của ông ấy đấy. ” Vì không muốn để Tô Y Thược nghi ngờ, nên Lâm Mạc Tang không điều động chức vụ nào từ tổng giám đốc trở lên, chỉ sắp xếp cho Quan Thanh trở thành quản lý phòng kế hoạch, từ chức vụ của cô ấy trở lên thì anh không động tới.
32 Sau khi bị đại gia Lâm kéo đi dạo một tiếng đồng hồ, trên tay Tô Y Thược là đủ các loại nguyên liệu nấu ăn. Lâm Mạc Tang tỏa ánh hào quang thì vẫn thảnh thơi như trước, mấy thím bán đồ ăn xung quanh thỉnh thoảng còn nháy mắt với anh nữa chứ.
33 “Không có gì!” Lâm Mạc Tang trả lời. Đương nhiên là Tô Y Thược không tin, tiếc rằng anh không nói thì cô cũng chẳng có cách nào: “Hay là, em kể chuyện cười cho anh nghe nhé!” Tô Y Thược nghĩ tới nghĩ lui, cũng chỉ nghĩ ra cách này có thể làm anh cải thiện cái khuôn mặt cứng đờ như Poker kia đi được.
34 Cô gái mặc váy đỏ cứ đứng ở xa xa nhìn bọn họ như thế, dù cũng là một cô gái mặc váy hồng, nhưng không phải là cô ta… Vì sao anh có thể tùy tiện nói thích một người qua đường, nhưng vĩnh viễn cũng không thích cô ta?!Cô ta tuyệt vọng, càng yêu sâu đậm thì cũng càng hận nhiều hơn, vạt váy đỏ kia nhìn như màu máu.
35 “Cặn bã!” Giọng nói lạnh lùng như một chậu nước lạnh dội xuống suy nghĩ đang nóng bỏng của Trương Hoa, tiêu diệt hết nhiệt tình của lão. Phòng làm việc thoáng yên tĩnh lạ.
36 Sau chuyện tối hôm qua, không còn thấy Trương Hoa tìm cô nữa, xem ra buổi nói chuyện cũng có tác dụng, lão ta biết điều mà tránh xa cô ra. Có điều, e rằng cũng không ở lại công ty được bao lâu nữa.
37 Lâm Mạc Tang nhìn theo bóng dáng quen thuộc đang dần đi xa kia, cô ta dám không nghe theo mệnh lệnh của anh, hay là cô ta cho rằng anh sẽ không động đến cô ta? Muốn chạm vào người của anh, có phải cô ta quá tự tin rồi không?“Anh sao rồi?” Tuy Tô Y Thược được Lâm Mạc Tang ôm vào lòng không nhìn thấy chuyện gì xảy ra, nhưng cô nghe thấy tiếng súng, mà chắc chắn là cả tiếng đạn ghim vào thịt nữa.
38 Mặt Quan Thanh không hề có vẻ đùa cợt nữa, xem ra đây hoàn toàn không phải là trò đùa ác thông thường, mà là thật sự có người muốn hạ thủ với Tô Y Thược.
39 Nhìn người con gái mê muội vì tình yêu này, Tô Y Thược hơi thương cảm. Ít ra, cô ấy cũng yêu thực sự, không liên quan gì đến tiền tài, địa vị cả. Vì thế, cô cũng không thấy hận Mộ Dung Ngữ Yên, thậm chí còn hơi yêu thích cô ấy.
40 Mộ Dung Ngữ Yên quan sát bọn họ, cô ấy có cảm giác bầu không khí giữa hai người họ rất kỳ quái, chẳng lẽ Tô Y Thược không thích Lâm thiếu sao? Không thể thế được.