101 Người đàn ông được gọi là Berg lẳng lặng thưởng thức ly Thiên Túy trong tay mình, không để ý đến người nói. Anh đã chú ý đến cô gái này một năm. Nghĩ tới đây, anh khẽ nhíu mày.
102 Bờ biển rạng sáng hơi se lạnh, Tô Y Thược nằm trong lòng Lâm Mạc Tang khẽ co người lại. Cảm thấy cô có vẻ hơi lạnh, Lâm Mạc Tang khẽ buông cô ra, đi về phía cửa hàng tiện lợi ở đằng xa.
103 Hai tay Lâm Mạc Tang khựng lại giữa không trung, hơi kinh ngạc vì hành động đột ngột của Tô Y Thược. Cô gái trong lòng dường như vẫn định ôm anh như thế.
104 Cuối cùng, dưới sự trầm mặc của Michael, sự kiên quyết của Tô Y Thược, sự lãnh đạm của Lâm Mạc Tang, và sự kinh ngạc của Booth, cuộc hẹn ngày mai cứ thế được ấn định.
105 “Lâm đại ca, anh ngủ chưa?” Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa và tiếng hỏi của Văn Ôn Nhi. Tô Y Thược nhíu mày, Lâm Mạc Tang vô tình nhìn về phía cô. “Xem ra anh sống ở đây cũng không tồi, nửa đêm còn có hẹn.
106 Vì bị miệng lưỡi của Lâm Mạc Tang quấy phá nên vành tai của Tô Y Thược cũng đỏ hồng lên, càng mời gọi người ta tới nhấm nháp hơn. Cảnh đẹp trước mắt đã hoàn toàn mê hoặc Lâm Mạc Tang, nếu Tô Y Thược là sát thủ do người khác phái tới, thì anh có thể đã chết mấy trăm lần rồi.
107 “Chúng ta kết hôn rồi?”. Lâm Mạc Tang nhìn thím Hoàng đặt hành lý của anh và Tô Y Thược vào chung một phòng, nghi hoặc hỏi. “Ừm. ” Tô Y Thược đang lo không biết phải giải thích với anh như thế nào về mối quan hệ của họ.
108 Lâm Văn Cảng đang định phản kháng một chút nhưng lại bị ánh mắt của ông anh hạ gục trong một giây, ngượng ngùng thu vuốt lại: “Em… em về trước…” Rất biết điều.
109 Tô Y Thược cúi đầu bước vội vàng. Hình ảnh vừa rồi khiến mắt cô đau nhức. “Cẩn thận. ” Lâm Mạc Tang nhìn Tô Y Thược bước nhanh như có người đuổi theo sau lưng.
110 Ánh mặt trời sớm mai vô cùng tươi đẹp, y như tâm trạng của Lâm Mạc Tang lúc này vậy, anh ngắm nhìn cô gái nhỏ trong lòng mình, rốt cuộc cô cũng hoàn toàn thuộc về anh!Lâm Mạc Tang kéo chăn lên che bờ vai trần lộ ra ngoài của Tô Y Thược, khẽ hất mái tóc mai buông xõa của cô sang một bên, lẳng lặng nhìn cô, như ngắm nhìn bao nhiêu cũng không đủ vậy.
111 Vào trong nhà, Tô Y Thược ôm eo Lâm Mạc Tang, vùi đầu vào ngực anh không muốn rời xa. Lâm Mạc Tang cũng không nói gì, để mặc cho cô ôm mình, gió nhè nhẹ thổi, trời cũng hơi se lạnh.
112 “Bà ấy chết rồi, tôi cũng không còn vướng bận gì nữa. Tôi chỉ có một mục đích đó là trở nên mạnh mẽ hơn. Chỉ có mạnh mẽ hơn, tôi mới có thể tự tay giết chết ông ta! Còn mẹ cô, chính là nhiệm vụ thứ hai mà ông ta giao cho tôi.