81 “Tôi đã nói là tôi kết hôn rồi!!!”. Lâm Mạc Tang bực bội nói. “Cô ấy sao? Anh lừa em. Em hoàn toàn không tra ra được đăng ký kết hôn của hai người. ” Âu Dương Tuyết chỉ Tô Y Thược to giọng nói.
82 Biết người này chứ? Muốn cứu hắn, hạn cho cô trong vòng một tiếng phải tới địa điểm này. Tô Y Thược nhìn di động, trong tin nhắn hình ảnh của số điện thoại lạ, Lý Tư đang trong trạng thái mê man, bị trói hai tay, xung quanh u u ám ám, đồng hồ hiển thị là nửa tiếng trước.
83 Tô Y Thược dùng dao cắt vào tay, sự đau đớn khiến cô tỉnh táo hơn rất nhiều. Lúc này, tay cô đã đầm đìa máu, Tô Y Thược lại không hề để tâm chút nào, cầm con dao nhuốm máu, đi tới cạnh cửa.
84 Tay Tô Y Thược cứng lại giữa không trung, ngẩn người nhìn đôi mắt đột ngột mở ra của Lâm Mạc Tang, nhưng một lát sau lại bất ngờ nhắm lại. Tô Y Thược ngớ người nhìn phản ứng kỳ quái của Lâm Mạc Tang, chẳng lẽ anh ấy bị mộng du?!Giờ thì cô không dám lộn xộn nữa, thôi thì cứ nằm cùng anh một lúc đi.
85 “Không có lý do gì. ” Hắn nhíu mày đáp. “Anh không cần những người anh em của mình nữa sao?”. Lời nói của Tô Y Thược khiến hắn trầm mặc, nhưng hắn không thể nói được, Cầm nhi vẫn còn nằm trong tay đám súc sinh kia chưa biết sống chết thế nào.
86 “Bây giờ tôi hỏi một câu, cô trả lời một câu, nếu dám nói lung tung…”. Tô Y Thược nhẹ nhàng cứa vào cổ Âu Dương Tuyết một cái. Cảm giác đau đớn xông thẳng lên não Âu Dương Tuyết, bản chất sợ chết khiến cô ta không dám nói thêm nửa chữ, vội vàng gật đầu đồng ý, mắt cũng không dám nhìn khuôn mặt kia nữa.
87 Khi Ngũ Sát quay trở lại bụi cỏ, gật đầu ra hiệu với Nhị Sát xong, Nhị Sát với dán lớp da vừa vẽ cẩn thận lên mặt, sau đó ung dung bước ra khỏi bụi cỏ.
88 Đám Nhất Sát cảnh giác phái người quan sát xung quanh xem có ai khả nghi không. “Cảm ơn!”. Tam Sát đỡ Cầm Nhi, cung kính nói cảm ơn Tô Y Thược. Cô ấy không xử phạt mình đã khiến hắn khó hiểu lắm rồi, không ngờ cô ấy còn cứu họ, hắn không biết phải báo đáp ân tình của cô thế nào nữa.
89 Trong khoảnh khắc nhìn thấy Lâm Mạc Tang, sắc mặt của Tô Y Thược chợt biến đổi, y như ăn nhầm cứt vậy, sao thế?“Ôi chà ~ thủ lĩnh, rốt cuộc cô cũng tỉnh rồi ~”.
90 “Anh cũng thấy thế. ” Lâm Mạc Tang khe khẽ nói, cũng không biết là nói cho Tô Y Thược nghe hay tự nói ình nghe, hai mắt tiếp tục nhìn chằm chằm vào ngực Tô Y Thược.
91 “Anh thấy thế nào?”. Tô Y Thược rất tò mò về phản ứng của Lâm Mạc Tang. Tất nhiên cô không tin chuyện này là do anh phái người làm, nếu muốn giết cô thì lúc nào anh cũng có cơ hội không cần chờ đến lúc này.
92 “Thời gian tổ chức ‘Hội Lưu Ly’ cũng sắp đến rồi, Quỳ Thiên tất nhiên cũng sẽ không vắng mặt. Dù sao, đó cũng là một cơ hội tốt để kết giao thế lực khắp nơi.
93 “Ở bên này. ” Nhất Sát dẫn đường cho Tô Y Thược đi xuyên qua khách mời, cũng nhân tiện giúp cô ngăn cản hết các ánh mắt hứng thú từ khắp nơi phóng đến.
94 “Lâm đại ca, chúng ta đi ra đằng kia được không?”. Văn Ôn Nhi thẹn thùng chỉ vào góc phòng. Lâm Mạc Tang vô tình nhìn sang, Tô Y Thược!!! Chỗ mà Văn Ôn Nhi chỉ là cái bàn ngay cạnh chỗ Tô Y Thược đang ngồi.
95 “Có một số việc nếu không nói đúng lúc thì sau này có lẽ sẽ thực sự không có cơ hội nói nữa. ” Tô Y Thược hoàn toàn coi thường mệnh lệnh của Văn Quân, lạnh lùng đáp, đồng thời cũng ẩn ý nói rằng có một số người, nếu đã bỏ lỡ, cuối cùng cũng không thể quay lại được nữa.
96 Tay Tô Y Thược rất lạnh, rất lạnh, cảm giác lạnh này như thấm vào tận tim phổi vậy. “Em ổn không?”. Lâm Mạc Tang nhíu mày hỏi, dán bàn tay nhỏ bé đang run lên của Tô Y Thược vào ngực mình để sưởi ấm.
97 “Anh… là chồng em thật sao?”. Tô Y Thược nghi ngờ đi vòng quanh Lâm Mạc Tang hai vòng. “Đúng thế, nếu không thì sao anh lại ở bên cạnh em?”. Tô Y Thược như đang ngẫm nghĩ xem lời anh nói là thật hay giả, hai mắt nheo lại nhìn Lâm Mạc Tang từ trên xuống dưới.
98 Ba người còn lại đều ăn ý nhìn về phía cô gái mặt không biến sắc đang ở bên cạnh môn chủ kia, thầm đoán cô ấy là ai mà có giọng điệu ngông cuồng như vậy.
99 Gió đêm rất lạnh, ngư dân đánh cá ở bến tàu đã đi về từ lâu. Tô Y Thược mặc đồ đen im lặng dựa vào vách tường đá của một hầm ngầm, ánh mắt đầy vẻ kiên quyết, tuyệt tình, chỉ đợi để tung một kích cuối cùng vào mục tiêu.
100 Thấy Tô Y Thược do dự, Lâm Mạc Tang biết là vì anh ở đây nên cô mới không ấn kíp nổ ngay. “Em lừa anh, mà anh lại cam tâm tình nguyện bị em lừa, không phải là một người muốn đánh, một người bằng lòng chịu sao?!”.