41 Vụ án mạng ở Napa đã làm thay đổi mọi thứ. Sở Cảnh sát San Francisco đang cố gắng tiến hành những cuộc truy quét để giải quyết vụ việc. Chúng tôi thấy sự giận dữ ở khắp nơi.
42 Đêm hôm đó, Claire Washburn mang một tách trà vào phòng ngủ, lặng lẽ đóng cửa và lại bắt đầu khóc. - Chết tiệt, Lindsay, cậu có thể tin ở tôi mà – Cô lẩm bẩm.
43 Chiều ngày hôm sau, lần đầu tiên tôi được liếc nhìn khuôn mặt của kẻ giết người. Chris Raleigh đang nói chuyện với người thu xếp việc đi lại cho các nạn nhân.
44 Như Claire nói, chúng tôi đang ráp nối các mảnh nhận dạng của tên giết người lại với nhau, từng bước, từng bước một. Chiều cao, khuôn mặt, những điều hắn sùng bái và cách hắn giết người.
45 Tôi gọi điện cho Claire và Cindy để sắp xếp một cuộc hẹn với hai cô gái. Lần này, không khí hoàn toàn khác, không ai cười, không tiếng vỗ tay hưởng ứng, không hoa giấy, đã có thêm hai người chết, không có nghi can nào, phạm vi tìm kiếm phải mở rộng.
46 Khi đến văn phòng vào sáng hôm sau, tôi nhận được một bản fax của Hartwig liệt kê tên những người sở hữu chung Sparrow Ridge. Tôi chuyển nó cho Jacobi để kiểm tra lại, sau đó gọi điện cho đầu mối liên lạc của tôi ở hai công ty dịch vụ tổ chức đám cưới là White Lace và Miriam Campbell.
47 Về đến trụ sở, tôi làm ngay hai việc là gọi cho Claire và Cindy, kể cho họ những gì tôi khám phá ra ở Saks, tiếp đó là đi tìm Chris Raleigh. Tôi chia sẻ mọi thông tin với Raleigh và chúng tôi quyết định gài một nữ thám tử ở bộ phận điều tra tội phạm tình dục vào cửa hàng đó.
48 Cô thư ký xinh đẹp luôn nở nụ cười và lịch sự gật đầu với vị khách tiếp theo: - Chào mừng đến với Lakefront Hilton, thưa ngài. Phillip Campbell bước thêm một bước về phía cô thư ký, đọc tên cô ta, Kaylin, Kaylin mềm mại có cặp mắt sáng.
49 Tôi nhìn thấy hắn. . . tên vô lại đó. Hắn làm gì ở đây? Trong đám đông đúc, đi lại hối hả ở khu chợ dưới? Hắn đang len rất nhanh giữa đám đông về phía chiếc phà.
50 - Anh làm gì ở đây thế? – Tôi ngạc nhiên hỏi. Tôi rất hài lòng nhưng thốt nhiên cảm thấy hơi căng thẳng. Tóc tôi đang bị buộc túm lên, tôi mặc trên người cái áo phông cũ hiệu Berkeley thường mặc khi đi ngủ, tôi đang mệt mỏi và lo lắng vì xáo trộn, và căn phòng nhỏ của tôi đang rất bừa bãi.
51 Kathy và James Voskuhl đang nhảy điệu đầu tiên, và họ đã phá lệ khi nhảy một điệu rock. Âm thanh dồn dập của điệu La Bamba vang vọng qua cánh cửa được chiếu sáng của sàn nhảy Rock and Roll Hall of Fame nổi tiếng ở Cleverland.
52 Sáng sớm ngày thứ hai, tôi cảm thấy hơi lo lắng về cuộc gặp gỡ đầu tiên với Raleigh sau bữa ăn và buổi khiêu vũ tối hôm đó. Tôi đang thắc mắc không hiểu tất cả những chuyện này sẽ đi đến đâu thì Paul Chin, một thanh tra viên lao về phía tôi: - Lindsay, tôi nghĩ cô nên lấy cung người phụ nữ đang ở phòng thẩm vấn số 4.
53 - Tôi có trong tay một tên giết người phù hợp với vụ án Chị đang điều tra – McBride giải thích. - Bị bắn – McBride tiếp tục – Cả hai. Phát súng nhằm ngay giữa hai mắt.
54 6 giờ 30 phút sáng hôm sau, Raleigh và tôi lên đường đến Cleverland, McBride đón chúng tôi ở sân bay. Anh ta không hề giống như tôi tưởng tượng, hoàn toàn không phải một gã người Ireland đứng tuổi, béo phì, sùng đạo.
55 Đây là lần thứ ba trong hai tuần tôi phải chứng kiến cảnh tượng giết người kép rùng rợn. McBride đưa chúng tôi lên tầng hai, qua một cánh cổng vắng vẻ, kỳ dị, không có người qua lại, đến một phòng vệ sinh nam bị chắn lối bởi một hàng rào cảnh sát và dây bảo vệ hiện trường.
56 McBride phải quay về trụ sở để họp báo ngắn về công tác điều tra. Tôi phải tìm hiểu tại sao tên giết người lại tới Cleverland, và sự liên quan nếu có với các vụ án đã xảy ra ở San Francisco.
57 Tôi lái xe thẳng đến Hilton trên đại lộ Lake Shore và gặp Merrill Shortley đúng lúc cô ta đang chuẩn bị ra sân bay. Trông cô ta rất sành điệu, khoảng 27 tuổi với mái tóc màu hạt dẻ dài ngang vai, búi thành một búi chặt phía sau đầu.
58 - Chắc chắn cô dâu không mặt váy trắng rồi – Raleigh cau mặt nói khi tôi kể cho anh ta nghe cuộc nói chuyện với Merrill Shortley. McBride đã sắp xếp một bữa tối ở nhà hàng Ý, Nonni, bên bờ hồ, cách khách sạn của chúng tôi một đoạn ngắn.
59 Sau bữa tối, Raleigh và tôi đi bộ theo lối đi trồng cây quanh hồ về khách sạn. Làn gió ẩm ướt, mát lạnh phả vào mặt tôi. Chúng tôi không nói gì nhiều.
60 Sáng hôm sau, điều tra viên McBride nhắn chúng tôi đến gặp anh ta ở văn phòng của Sharp ở Hall of Fame. Có điều gì đó trên băng ghi hình. Trong phòng hội nghị trang trí sơ sài, trưởng nhóm bảo vệ của bảo tàng, McBride và rất nhiều nhân viên của đội trọng án ngồi trước một máy chiếu phim màn ảnh rộng trong cabin gỗ.