1 CHƯƠNG 1 TÔI BẬT DẬY TRÊN GIƯỜNG, một tay siết chặt lấy mặt dây chuyền, tay kia cuộn trong ga giường, gắng sức nắm bắt những mảnh vụn trong cơn mơ giờ chỉ còn mơ mơ hồ hồ.
2 CHƯƠNG 2 Hết giấc mơ khô ng tài nào nhớ ra nổi rồi đến chuyện cậu con trai không thấy đâu kia làm tôi phát hoảng. Cho đến khi tôi gạt được ít nhất một vấn đề ra khỏi đầu, việc tập trung vào bài kiểm tra tiếng Tây Ban Nha cũng bay biến đi luôn.
3 CHƯƠNG 3 “ CHLOE ! ĐỢI ĐÃ!” Tôi vừa mới thảy phần ăn trưa chưa đụng đến vào tủ và đang cất bước rời đi thì nghe thấy Nate gọi. Tôi quay sang, nhìn thấy cậu ta đang lách qua một nhóm con gái.
4 CHƯƠNG 4 Tôi ngồi trên mép giường bệnh và cố thuyết phục bản thân mình đang mơ ngủ. Đó là lý giải khá khẩm nhất cho những gì tôi đang nghe thấy. Tôi có thể viết ra bằng phấn cụm từ bị đánh lừa, nhưng tôi thích dùng đang mơ hơn.
5 CHƯƠNG 5 TIẾNG MÓC TREO CHẠM NHAU LENG KENG làm tôi thức giấc. Một cô gái tóc vàng búng nhẹ vào mấy bộ quần áo mà tôi khá chắc là của mình. Ngày hôm qua bà Talbot đã treo chúng lên.
6 CHƯƠNG 6 Bà Talbot bảo tôi gọt cà rốt cho bữa trưa. Tôi không dám nói với bà mình chưa từng gọt củ cà rốt nào trong đời. Sau khi cắt phải ngón tay cái, tôi đã hiểu rõ công việc của mình.
7 CHƯƠNG 7 Tôi vứt bộ đồ con màu hồng có đánh dấu tên Liz vào đống quần áo của cô rồi khựng lại. Đừng nói chúng tôi giặt đồ con cho nam sinh luôn đấy? Thật lòng hy vọng là không.
8 CHƯƠNG 8 SAU VỤ ĐÓ, MỌI THỨ YÊN ẮNG NHƯ CŨ. Giống như sự yên lặng trước cơn bão, chỉ là nghịch đảo lại mà thôi. Các cô y tá đặt bữa tối vào trong lò, kế đó là tập trung hết vào phòng Tiến sĩ Gill để thảo luận, nhằm tránh bị làm phiền.
9 CHƯƠNG 9 Tôi không hứng thú với những bộ phim hài lãng mạn. Việc đó có lẽ giống như một anh chàng thú nhận rằng mình không thích những màn rượt đuổi ô-tô, nhưng Rae cũng gà gật suốt mấy lần, nên tôi đoán đây cũng không phải là lựa chọn của cô ấy.
10 CHƯƠNG 10 Nhân viên y tế được gọi đến giúp Liz. Tôi nhìn theo cô nằm thiêm thiếp trên cáng rời đi, không khác gì lúc tôi bị mang đi ở trường. Thật là một cách thức chuyên chở sang trọng cho những đứa trẻ> Cô Van Dop khăng khăng bắt tôi uống nửa viên thuốc ngủ.
11 CHƯƠNG 11 Tôi ngã nhào khỏi giường Liz, va phải sàn đau điếng, đến độ cơn đau xóc cả sống lưng tôi. Khi tôi lồm cồm đứng dậy, giường bạn tôi trống không, chiếc chăn lông vịt chỉ nhăn nhúm ngay nơi tôi ngồi.
12 CHƯƠNG 12 Sau bữa trưa là giờ toán. Đó là giờ mà giáo viên dạy kèm cần biết chính xác tôi đang học tới đâu và vì giáo viên Toán chưa gửi kết quả học tập của tôi qua nên cho đến giờ tôi vẫn được phép bỏ qua môn đó.
13 CHƯƠNG 13 Tôi thận trọng bước ra ngoài căn phòng, những mong tìm thấy Derek ẩn nấp gần đấy trong góc, chực thình lình nhảy bổ ra. Chất giọng đùng đục của anh ta làm tôi giật thót, nhưng giọng đó phát ra từ phòng ăn.
14 CHƯƠNG 14 Hai đứa tôi nhận thấy bà Talbot đang dọn bữa ăn nhẹ buổi tối. Cà rốt xắt lát và nước chấm. Tuyệt. Dù hay than phiền về Annette nhưng chí ít ở nhà, lúc nào tôi cũng còn mong có món bánh sô-cô-la hạnh nhân “Hai em đói rồi à? Tôi chẳng lấy làm lạ đâu.
15 CHƯƠNG 15 Tại nhà mở Lyle, cứ đến chín giờ là chúng tôi lên giường đi ngủ, đồng thời việc tắt điện và quy định không được nói chuyện có hiệu lực một tiếng sau khi các y tá đi nghỉ.
16 CHƯƠNG 16 Trong giấc ngủ chập chờn, tôi thấy mình mắc lại một nơi kỳ lạ giữa mộng mị và tỉnh thức. Tại đấy, tâm trí tôi xem xét lại hết các ký ức trong ngày, làm chúng rối tung và xoắn cục lại.
17 CHƯƠNG 17 Suốt giờ học đầu tiên, tôi thấp thỏm lo âu, sợ rằng cô Van Dop hoặc Tiến sĩ Gill sẽ xồng xộc bước vào lớp và lôi Derek ra ngoài vì một “cuộc họp”.
18 CHƯƠNG 18 Bước vào cửa hậu, suýt nữa tôi tông phải Tori. “Gạt hết rác rưởi đi rồi thì cậu vui chứ?” cô ta hỏi. Tôi liếc mắt ra sau, qua những tấm màn treo xếp nếp rườm rà nhìn Simon ở gần nhà kho.
19 CHƯƠNG 19 7:50. LÚC TÔI ĐANG GIÚP Rae lấy chén bát trong máy rửa chén ra thì nghe tiếng Simon trong sảnh, đại để hỏi xin phép ra sân sau và chơi bóng một chút trong lúc Derek tắm.
20 CHƯƠNG 20 Tôi trượt tay dọc theo tường, sờ tìm công tắc đèn, rồi khựng người lại. Đấy có phải là ý hay không? Chiếu theo vận may của tôi, hẳn Tori sẽ đang trên đường đi tới phòng tắm, thấy đèn tầng gác mái sáng trưng và điều tra ngay cho xem.