21 CHƯƠNG 21 SÁNG HÔM SAU, khi bị gọi lên gặp các bác sĩ, tôi hết sức cố gắng để kiểm soát được sự việc. Tôi khẳng định là mình thực sự đã qua khỏi giai đoạn Nhìn-thấy-người-đã-khuất và chấp nhận tình trạng sức khỏe của bản thân, nhưng một giọng nói vang lên trong đêm đã đánh thức tôi dậy và bảo tôi đi đến tầng áp mái.
22 CHƯƠNG 23 LÚC RAE QUAY LẠI, cô ấy xòe hai tay trống không của mình ra và nói, “Được rồi, đoán thử tớ giấu đồ ở đâu nào. ” Thậm chí cô ấy còn quay một vòng cho tôi xem, nhưng tôi chẳng thấy chỗ nào phồng lên đủ lớn để giấu một chiếc đèn pin.
23 CHƯƠNG 24 TÔI BIẾT RAE THẤT VỌNG vì những gì chúng tôi tìm được - hoặc là không. Trong lòng tôi dâng lên cảm giác có lỗi kỳ cục, kiểu như một người trình diễn mà không làm người ta tiêu khiển được ấy.
24 CHƯƠNG 25 CÓ PHẢI DEKREK ĐANG CỐ hù tôi sợ không? Vài ngày trước, hẳn tôi sẽ trả lời là đúng ngay tắp lự. Nhưng hiện tại tôi biết việc đó căn bản là thật.
25 CHƯƠNG 26 TÔI THỰC SỰ DÙNG ĐẾN CÁI LỌ. Vì đã chuẩn bị “mẫu” của mình rồi nên lần kế tiếp này tôi sẽ làm việc đó trong phòng tắm trên lầu và giấu cái lọ đằng sau chỗ để đồ lau chùi dưới bồn rửa.
26 CHƯƠNG 27 TÔI TRÈO LÊN THANG, đẩy cửa ra và nhòm vào trong - vào khoảng không tối om. Tôi kéo cửa lại và nhìn xuống nơi Tori đang đứng. "Rae có đèn pin.
27 CHƯƠNG 28 TAY TÔI SỜ TRÚNG VẬT GÌ ĐÓ trên mặt đất. Một bao diêm. Tôi liền vồ lấy nó, cầm lên và lóng ngóng mò mẫm lớp vỏ bao. Tôi lấy một que diêm ra rồi lật cái cặp lên, dò tìm phần đánh lửa.
28 CHƯƠNG 29 THEO Ý DEREK THÌ “VIỆC ĐỂ LÀM” là dọn dẹp sạch sẽ. Chôn lại xác chết. Và tôi sẽ bảo là tôi rất vui lòng, dù kể cả khi cánh cửa có đang mở thì trong này vẫn tối om om, chẳng thấy rõ mấy cái xác đó nằm ở đâu.
29 CHƯƠNG 30 KHI CÁC BÁC SĨ CHO PHÉP CHÚNG TÔI ra ngoài, Derek và tôi cũng đi thẳng vào hành lang. Tôi cố tình lần lữa, chú tâm đến một vết bẩn tưởng tượng trên áo và để mặc anh ta đi trước, tránh để hai bên lúng túng ngượng nghịu.
30 CHƯƠNG 31 KHI CHÚNG TÔI XUÔI DỌC hành lang, tôi liếc nhìn Simon. Nét mặt cậu ấy đanh lại, không chút biểu cảm. Bắt gặp ánh mắt của tôi, cậu gượng cười như thể cam đoan rằng cậu không nổi giận với tôi.
31 CHƯƠNG 32 TÔI ĐỢI TRONG PHÒNG TẮM CỦA NAM SINH, nép người vào chỗ cất khăn. Mỗi khi trong hành lang vang lên tiếng động là tim tôi lại đánh “thịch”, bảo với tôi rằng tôi còn chưa trở thành kẻ dại dột nhất đâu.
32 CHƯƠNG 33 TÔI MONG RẰNG, SAU cuộc đào thoát, mình sẽ có thời gian chợp mắt. Vì từ lúc vào ở Nhà Lyle đến giờ, rõ ràng tôi không ngủ được mấy. Đêm đó tôi mệt lử, đến nỗi còn không có lấy cơ hội nằm xuống đấy bực tức vì Derek hay băn khoăn về bước đi kế tiếp.
33 CHƯƠNG 34 TÔI KHÔNG ĐỊNH ĐI - dù là chân không, đi vớ hay đi giày - vào cái khoang đó cho đến khi tôi nói chuyện với hồn ma đầu tiên và hỏi hết những câu hỏi Derek đặt sẵn.
34 CHƯƠNG 35 DEREK QUAY TRỞ VÀO GÓC tối, để tôi ngồi đấy xếp chân lại như lúc nãy với chiếc đèn pin đặt trước mặt. Tôi rất muốn dùng nó như nến thắp xua đi bóng tối, tận dụng nó chiếu thẳng vào chỗ chôn cất các bộ hài cốt với hy vọng rằng, nếu nền nhà rung lắc dữ dội quá, Derek sẽ báo cho tôi biết trước khi tôi làm người chết sống dậy.
35 CHƯƠNG 36 NĂM PHÚT SAU, CHÚNG TÔI rảo bước dọc theo vỉa hè, sau lưng là ánh đèn mờ mờ cùa Nhà mở Lyle. Tôi và Derek cuốc bộ một vòng quanh dãy nhà và vạch ra hết mọi tuyến đường từ nhà trở ra.
36 CHƯƠNG 37 TÔI ĂN SÁNG VỚI Tori. Tôi tin hôm qua cô ta đã hy vọng nhìn thấy tôi bị cột trên cáng mang đi khỏi nhà mở, la hét, nổi điên sau nhiều giờ bị trói và bịt miệng trong bóng tối.
37 CHƯƠNG 38 SlMON HOÀI NGHI RAE SỞ HỮU năng lực siêu nhiên. Có các bán yêu mang thuộc tính hỏa. Nhưng đến tuổi mười lăm, lý ra sức mạnh của Rae còn ghê gớm hơn là chỉ có những dấu hiệu cho thấy mức độ phỏng hầu như mới đủ tiêu chuẩn cấp độ một.
38 CHƯƠNG 39 TÔI NHÉT ÁO LIZ VÀO TRONG túi. Dù cái áo chiếm nhiều chỗ hơn là tôi phòng hờ, nhưng tôi cần nó. Nhờ chiếc áo, tôi có thể tìm ra câu trả lời mà mình hằng thắc mắc bấy lâu.
39 CHƯƠNG 40 ĐỒNG HỒ RAE đặt báo thức lúc ba giờ. Theo Derek thì đấy là thời khắc yên tĩnh nhất trong đêm, khi chúng tôi ít có khả năng bị phát hiện nhất.
40 CHƯƠNG 41 TÔI CHEN QUA KHE hở giữa hàng rào và nhà kho, một tay nắm chặt chiếc giày của Derek, tay kia giật áo ra khỏi quần, đoạn vò rối đầu tóc. Đến được cuối nhà kho, tôi thò đầu ra ngoài.