1 Tháng mười. Cơn mưa cuối mùa khiến trời chập choạng tối đã khá lạnh. Mưa dứt hạt, tôi lẳng lặng ra sau dẫn con Phi lên trước sân đóng xe, lau chùi cho ráo bớt nước mưa đọng trên xe, băng ghế, dù che.
2 - Hình như đám du khách sợ lạnh trốn hết rồi hay sao ấy, mẹ nó!
Anh Hải làu bàu phết vào mông con Zaku một cái khá mạnh, làm như nó là nguyên nhân khiến trời lạnh không bằng.
3 Hai đêm sau liên tiếp Nguyên đều ghé qua chỗ anh em đậu xe ngoài bờ hồ. Lúc đầu khi thấy Nguyên tiến đến trong bụng tôi rộn lên vì không nghĩ mình sẽ gặp lại Nguyên.
4 Anh Hải là người nhận ra tôi trở nên khác hơn. Tối tối thấy tôi ngồi chờ khách bên hồ, trầm ngâm nhìn xuống mặt nước như một ông già câu cá, anh thường đến ngồi cạnh tôi, chẳng để làm gì.
5 Nguyên giữ đúng lời hứa. Khi tôi đến lớp thì thấy Nguyên đã đến, mặc đúng bộ võ phục thiếu lâm đen tuyền. Thấy tôi Nguyên cười đưa tay ngúc ngoắc ra ý chào.
6 Tôi ôm cả bó hồng của mẹ, ước chừng xem hoa hồng đã phủ kín được bao nhiêu tầm nhìn. Một triệu là bao nhiêu? Tôi hình dung Nguyên giữa một rừng hoa hồng, thấy mái tóc ngắn của em bay nhẹ và đôi môi cười hình cánh cung tươi tắn.
7 Chuẩn bị cho kỳ thi kiểm tra lên đai, các võ sinh cấp đai nhỏ tập luyện ráo riết bài quyền của mình. Mười lăm phút cuối thường tập đánh đối kháng. Nguyên chạy lên chỗ tôi:
- Anh nói thầy cho em miễn thi được không?
- Sao vậy Nguyên?
- Em học cho khỏe thôi mà, em không cần lên đai đâu.
8 Những cây hoa anh đào đã bắt đầu nở hoa. Những bông hoa màu hồng tím nhạt báo hiệu cuối đông. Nguyên khoe:
- Trong trường đại học có con đường tên là đường hoa anh đào, mùa này anh đào nở nhiều hoa lắm, anh Quân đi xem không?
- Ừ, anh có nghe trường có con đường sầu đông, đường hàng tùng, đường thông reo.
9 Tôi hỏi Nguyên:
- Em có thích cưỡi ngựa không?
- Ôi, em thích lắm, nhưng mà không biết cưỡi ngựa có khó không nữa?
- Thế em đã leo lên ngựa bao giờ chưa?
- Rồi ạ - Nguyên cười tinh nghịch - Hồi nhỏ em có leo lên con ngựa gỗ của anh em cưỡi không biết bao nhiêu lần, có lần cũng ngã ngựa bổ chửng.
10 Nguyên bắt đầu sôi nổi hơn. Trong lớp võ, em cười nhiều hơn trước và hay chọc ghẹo mọi người. Buổi tối Nguyên thường ra hồ ngồi trò chuyện với chúng tôi khi mọi người chờ khách.
11 Buổi trưa, con Phi thở phì phì mệt nhọc. Tôi đến xem mắt, vạch bờm của nó ra. Có lẽ nó không được khỏe.
- Mình về nhà, chiều nay cho mày nghỉ nhé. Tao cũng nghỉ ở nhà dọn dẹp vườn cho mẹ.
12 Nguyên đi được gần một tháng, mẹ tôi hỏi về Nguyên đến năm lần. Tôi nói Nguyên về Sài Gòn rồi và tôi không biết tin về Nguyên, bà thở dài. Lần thứ sáu, mẹ tôi buột miệng:
- Mẹ nghĩ hai đứa vẫn liên lạc với nhau.
13 Qua lễ hội Đà Lạt 110 năm vài ngày, tôi về thăm mẹ và tìm lên Đà Lạt vì nghe nói xe thổ mộ đã được phép xuất hiện trở lại. Tôi lặng lẽ đi lang thang qua những chiếc xe ngựa vẻ lộng lẫy, thèm nhìn lại hình ảnh chiếc xe thổ mộ ngày xưa của tôi biết bao.