101 Tôi nghĩ chúng tôi đã mê đắm cả đêm đó. Chúng tôi cười một chút, khóc một chút. Thậm chí tôi còn không nhớ tôi đã thức dậy trên giường như thế nào. Ngày hôm sau, tôi mới rời anh ấy.
102 Jill, Claire và Cindy nhìn tôi như thể tôi đang bị điên vậy khi nghe những lời vừa thốt ra từ miệng tôi. - Chuyện gì sẽ xảy ra nếu Jenks nói đúng? Chuyện gì sẽ xảy ra nếu có ai đó đang cố gài bẫy ông ta? - Chuyện đó thật ngớ ngẩn! – Jill xen vào.
103 Trong vài ngày tiếp theo, tôi xem xét lại mọi thứ chúng tôi đã có về Joanna Wade. Đầu tiên, tôi đọc lại vụ kiện về việc nội bộ gia đình mà cô ta đã kiện chống lại Jenks.
104 Ngày hôm sau, khi chúng tôi ăn chung một chiếc xúc xích và một cái bánh mỳ xoắn trước Sảnh Thành phố, tôi đã nói với Raleigh về những điều tôi vừa phát hiện được.
105 Tôi thấy mình tỉnh lại trên một chiếc ghế gỗ tại công viên trong tay Raleigh. Anh ấy giữ chặt tôi cho đến khi sức khỏe tôi quay trở lại. Orenthaler đã cảnh báo tôi.
106 Tôi quyết định làm một việc liều lĩnh lớn. Nếu tôi để câu chuyện lan truyền, thì nó có thể ngay lập tức lật tung vụ án của tôi. Tôi quyết định xem lại những gì Jenks đã nghi ngờ.
107 Một cách chậm rãi, không thể tránh được, tôi đang bắt đầu cảm thấy như thể tôi lên nhầm máy bay và đang nhằm sai đích. Trái ngược với mọi logic, tôi đang ngày càng chắc chắn rằng Nicholas Jenks không phải là kẻ sát nhân.
108 Ngày hôm sau, ngày mà Nicholas Jenks được sắp xếp là sẽ bị buộc tội cho vụ giết hại Rebecca và Michael DeGeoger, tôi bắt đầu tìm kiếm kẻ giết người mới.
109 “Em có vài điều phải nói với anh”, tôi nói với Raleigh trên điện thoại, giọng tôi reo vang với sự thúc giục. - Anh có thể gặp em để ăn trưa không? - Chắc chắn rồi.
110 Trong khi ngồi và bị cùm vào chiếc ghế trên xe cảnh sát đang trên đường trở về từ Napa, Nicholas Jenks quan sát đôi mắt dửng dưng của người cảnh sát ngồi chéo với ông.
111 Mất ba phút để Raleigh và tôi mặc quần áo và quay lại Sảnh lớn. Trong lúc hỗn loạn, tôi đã không kịp nói với anh ấy những tin tức của mình. Về mức độ thảm họa, vụ chấn động này chẳng là gì – trừ chuyện bạn đã phải dành năm tuần để theo dấu kẻ giết người khét tiếng nhất nước.
112 Khoảng bốn giờ, tôi nhìn thấy Jill len qua đám đông đang bao quanh văn phòng tôi. Cô ấy trông như sắp giết ai đó, có thể là tôi. - Mình thật mừng là cậu ở đây, tôi ôm chầm lấy cô ấy – Hãy tin mình, Jill.
113 Trong ánh sáng của tấm gương hóa trang, kẻ sát nhân ngồi chết lặng với đôi mắt màu xanh dịu dàng đang chuẩn bị biến thành màu xám. Việc đầu tiên là bôi bẩn tóc của cô ta cho đến khi màu vàng hoe biến mất, sau đó chải nó ra sau, cho đến khi nó mất đi màu sáng rực và bóng loáng.
114 Cuộc gọi của Claire đánh thức tôi khỏi một giấc ngủ sâu. - Hãy đến ngay đây, cô ấy ra lệnh. Tôi nhìn đồng hồ. Lúc đó là 5 giờ 10 phút. - Đến đâu? Tôi rên rỉ.
115 Tôi nhìn Claire chằm chằm khi thông tin này đã lắng dịu trong tâm trí tôi. Từ đầu, Nicholas Jenks đã nói sự thật. Ông ta không ở trong phòng đó khi David và Melanie Brandt bị giết tối hôm đó.
116 Đi lên gác và ngồi ở bàn làm việc của mình, tôi gọi điện đàm cho Jacobi đáng thương, anh ta vẫn ngồi bên ngoài nhà Joanna Wade tại góc phố Filbert và Hyde.
117 Một giờ sau, tôi họp tất cả mọi người về vụ Jenks, đầy hy vọng rằng đây sẽ là lần cuối cùng. Đã có một vài lần người ta trông thấy Nicholas Jenks ở Tiburon gần bến thuyền và phía nam của chợ, quẩn quanh một đám những kẻ vô gia cư.
118 Raleigh và tôi bật dậy, gần như cùng lúc, chạy về trung tâm chỉ huy. Có vẻ như Jenks đã được trông thấy ở hành lang của một khách sạn nhỏ được gọi là El Drisco.
119 Tôi cứng đờ người, nhìn chằm chằm vào Raleigh và quay trở lại bàn của mình. Tôi ra hiệu cho Karen thông máy. Cùng lúc đó, tôi nói khẽ với Raleigh. - Hãy bật thiết bị lần dấu vết.
120 Số sáu… chợ… Taylor… những con đường bỏ lại đằng sau, mái che xe của Chris Raleigh bay điên cuồng. Ellis Hyde Họ đi lên đường Larkin, vượt qua những ngọn đèn giao thông, sau đó tròng trành đi qua những chỗ gồ ghề rồi chúng tôi phóng thẳng qua đồi Nob.