1 Đại dương thật có sức thôi miên. Dione thả hồn mình trôi theo nó, thanh thản quan sát những con sóng màu ngọc lam cuộn lên trên bờ cát trắng. Nàng không thuộc dạng người ăn không ngồi rồi, nhưng lúc này nàng hoàn toàn thoải mái ngồi ở hiên ngôi nhà thuê bên bờ biển.
2 Đầu anh ta giật nẩy. Đôi mắt thu hẹp lại khi quét tia nhìn lên thân hình mảnh mai, lên cách tay nhỏ nhắn đầy nữ tính của nàng. Dione hầu như có thể đọc được suy nghĩ của anh ta.
3 Anh nhăn nhó chấp nhận tập luyện, nhưng điều đó cũng chẳng làm phiền Dione, miễn là anh ta vẫn còn chịu hợp tác. Những cơ bắp của anh ta chẳng hề biết rằng anh ta nằm đó cau có suốt cả quãng thời gian ấy: chỉ có sự chuyển động và sự kích thích là đáng kể.
4 Dione tỉnh giấc, nhìn những hoa văn ánh trăng non đã vẽ lên trần nhà. Richard đã phù phép và đã thông báo cho nàng vào bữa tối hôm qua rằng phòng tập đã sẵn sàng để sử dụng, nhưng vấn đề của nàng lại chính là Blake.
5 Anh ta đã hoàn toàn tỉnh táo vào sáng hôm sau khi nàng bước vào phòng. Anh đang cúi xuống xoa bóp cho đùi và bắp chân mình. Nàng nhìn anh ta đầy hài lòng, mừng vì anh ta cũng đã đóng vai trò tích cực trong quá trình hồi phục của mình.
6 Nàng không thể ngủ được đêm đó. Nàng nằm thao thức, cảm nhận từng giây và từng phút tích tắc trôi qua, rồi từng giờ. Anh nói đúng. Nàng sợ hãi cuộc đời, bởi cuộc đời đã từng dạy cho nàng biết nàng sẽ bị trừng phạt nếu mong muốn quá nhiều.
7 “Dione, tôi có thể nói chuyện riêng với cô một lát được không?” khuôn mặt Richard siết lại trong căng thẳng. Dione nhanh chóng nhìn lên, thắc mắc về sự cay đắng đang hiển hiện rõ trên mặt anh ta.
8 Hôm sau đó, không hề cho ai biết, Dione bắt đầu sắp xếp để nhận một ca bệnh khác. Nàng sẽ cho mình thời gian để phục hồi từ nỗi đau mất Blake, thời gian để quen với việc thức dậy và biết phòng bên cạnh sẽ không phải là anh.
9 Một tia sáng bất chợt chiếu xuyên qua phòng tranh khiến tim nàng nhảy lên tận cổ, nàng quay đầu sang trái thận trọng nhìn cánh cửa phòng Blake, nơi ánh sáng chiếu ra.
10 Dione lùi giật lại, đôi mắt vàng kim của nàng lóe lên. “Có phải mọi đàn ông đều dùng đến sức mạnh khi phụ nữ họ không sẵn sàng không?” nàng nói giữa hai hàm răng nghiến chặt.
11 Nàng không dám hi vọng, nhưng có vẻ như anh đã đúng. Anh mua một chiếc batoong thanh mảnh màu đen trông giống một cái gậy chống gợi cảm hơn là một thứ gì đó thực sự được dùng để tựa vào, và hàng sáng Miguel đều lái xe đưa anh đi làm.
12 Biết rằng việc đó đang diễn ra là một chuyện; tự chuẩn bị cho việc đó lại là một chuyện khác. Mỗi lần nàng ngước lên và bắt gặp Blake đang ngắm nàng một cách ủ ê suy ngẫm nàng lại phải quay đi giấu nỗi đau đang vặn xoắn trong nàng.
13 Nó chẳng khá hơn chút nào. Nàng đã nghĩ chuyện này sẽ trở nên dễ dàng hơn, cho dù vết thương có thể không bao giờ lành hẳn. Tuy nhiên, kể từ lúc Blake đưa nàng lên máy bay ở phi trường Sky Harbor, thì nỗi đau chẳng hề lên cao trào rồi là giảm đi.