1 Tôi gặp Nguyên lần đầu tiên vào một ngày giữa tháng Tám. Nguyên là người khá đúng giờ. Cô ấy đứng trước cửa nhà tôi và bấm chuông vào lúc 5h chiều như đã hẹn.
2 Tôi đón ngày mới bằng nụ cười toe toét của Nguyên. Mở cửa phòng ra đã thấy cô ấy đứng đó từ bao giờ. Giật bắn cả mình. Nguyên đeo tạp dề và cầm một đôi đũa với một chiếc thìa chào tôi.
3 Những cơn mưa đầu tiên của tháng Chín thưởng cho tôi giấc ngủ nướng tuyệt vời vào ngày Chủ nhật. Nếu không có tiếng kêu ầm ĩ của mấy con vật trong nhà có lẽ tôi đã nằm nướng trên giường cho tới chiều.
4 Trời lại bắt đầu mưa nhỏ. Tôi cảm tưởng những cơn mưa lạ đầu tiên của tháng Chín như báo hiệu trước cho tôi một điều gì đó. Tôi chưa bao giờ biết quan tâm đến gì khác ngoài công việc, vậy mà gần đây đầu óc tôi lẫn lộn nhiều mảng màu, khi xám xịt khi tươi mát.
5 Nếu Nô Đen không dùng hai chân trước với lên ghế và đập đập vào vai tôi thì tôi cứ lịm trong giấc mơ mãi mà không nghe thấy tiếng chuông đang reo lên một cách vội vã.
6 Nguyên nâng niu con chó nhỏ vừa cứu được trên tay như nâng một món quà quý giá mới được ai đó gửi tặng. Đi cùng Nguyên, tôi luôn để nhỏ đi trước, để tôi có thể đứng đằng sau ngắm nhìn mọi cử chỉ của nhỏ.
7 Mẹ sang thăm ! Tôi đã đoán trước thế nào Ly cũng gây chuyện. Nguyên vừa mở cửa bước vào đã thấy mẹ tôi ngồi nghiêm nghị ở bàn uống nước đợi tôi về. Tôi bảo Nguyên đưa Nô Đen vào phòng để tôi nói chuyện với mẹ.
8 Nắng lên rực rỡ sau những ngày mưa. Tôi tỉnh dậy trong trạng thái vai và cổ đau nhừ vì nằm ngủ dưới sàn nhà. Đêm qua mải khóc cùng Nguyên, ngủ từ bao giờ không biết.
9 Trước cơn bão, trời thường lặng gió. Tai họa khủng khiếp ập đến khi tôi và Nguyên đang ở một nơi tưởng chừng như bình yên nhất. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn ước rằng giá như ngày hôm ấy tôi về sớm hơn chút nữa, thì đã chẳng có chuyện gì với những thiên thần nhỏ của chúng tôi ở nhà.
10 Tôi chở Nguyên đi tìm những bé còn lại. Hà Nội giờ tan tầm tắc chặt cứng mọi ngả đường. Nguyên không đợi được lâu. Nhảy xuống xe đi bộ và bảo tôi quay về.
11 Tôi đứng cửa phòng bệnh, lặng thinh ngắm Nguyên ôm Lucky vào lòng nói chuyện. Câu chuyện của Lucky một lần nữa khiến tôi thêm vững tin rằng ĐỪNG BAO GIỜ BỎ CUỘC, hãy chiến đấu tới cùng rồi những điều tốt đẹp sẽ đến.
12 Nắng lên rực rỡ sau những ngày mưa. Tôi tỉnh dậy trong trạng thái vai và cổ đau nhừ vì nằm ngủ dưới sàn nhà. Đêm qua mải khóc cùng Nguyên, ngủ từ bao giờ không biết.
13 Trước cơn bão, trời thường lặng gió. Tai họa khủng khiếp ập đến khi tôi và Nguyên đang ở một nơi tưởng chừng như bình yên nhất. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn ước rằng giá như ngày hôm ấy tôi về sớm hơn chút nữa, thì đã chẳng có chuyện gì với những thiên thần nhỏ của chúng tôi ở nhà.
14 Tôi chở Nguyên đi tìm những bé còn lại. Hà Nội giờ tan tầm tắc chặt cứng mọi ngả đường. Nguyên không đợi được lâu. Nhảy xuống xe đi bộ và bảo tôi quay về.
15 Tôi gửi xe rồi đi vào dãy nhà nơi Lucky đang nằm trị thương. Vừa đi vừa lảo đảo. Người tôi mệt rã rời do cả trận ốm cả những rắc rối ập đến thời gian vừa qua.
16 Mưa lại dội về sâu trong tôi những miền kí ức hoang hoải. Mưa, nhiều lắm! Nhạt nhòa, trắng xóa. Tôi ngồi thu lu ở bến xe bus, nhưng lạ một điều là từng chuyến xe đi qua, cho dù tôi cố vẫy đến lạnh buốt cánh tay, cho dù trên xe không có lấy một hành khách nào ngoài lái xe và phụ xe, họ cũng chẳng dừng lại cho tôi lên.
17 Tỉnh giấc! Điều đầu tiên đập vào mắt tôi là nụ cười dịu dàng nhưng đầy ẩn ý của Vy Đoan. Những vạt nắng từ cửa sổ chiếu ngập ánh sáng vào căn phòng hôm qua chúng tôi cùng nhau ngủ gục ở đó vì quá mệt.
18 Và Phương Anh đưa người đàn ông ấy đến thật, ngay hôm sau, khi tôi và Nguyên đang chụm đầu vào nhau tắm ấy con quỷ nhỏ. Tôi phải để Nguyên một mình tắm nốt èo Mướp để ra tiếp khách.
19 Sáng hôm sau Nguyên dậy trước tôi. Từ sớm khi ánh sáng bên ngoài tấm rèm cửa sổ còn mờ, tôi đã nghe thấy tiếng động ở ngoài phòng khách. Hình như Nguyên đang nấu bữa sáng.