41 Kỳ Trạch sắc mặt trắng bệch, vội vàng chạy vào bệnh viện thành phố.
Bây giờ là mười một giờ sáng, trong bệnh viện tuy không đông như sáng sớm nhưng vẫn có người đến người đi, thấy một cậu thanh niên mặt tái nhợt chạy vào, mọi người chỉ nhìn là hiểu, chắc là người nhà gặp chuyện không may rồi.
42 Chuyện Nhan Họa gặp tai nạn phải nhập viện đã làm kinh động đến rất nhiều người, ngay cả bố cô đang bận rộn chỉ đạo ở công trường cũng sợ hãi đến mức trực tiếp lái xe từ ngoại thành đến bệnh viện.
43 Buổi tối, bố Nhan cầm theo một ít đồ dùng hàng ngày và nhân tiện đón con trai tan học về tới bệnh viện luôn.
Cậu nhóc Nhan Lãng thấy chị gái ngốc của mình đang nằm trên giường bệnh, chân bó bột duỗi thẳng thì rất đau lòng, nói: “Bà chị à, chân của chị gần giống chân voi rồi đó, chắc là đau lắm hả?”
Nhan Họa trừng mắt liếc cậu em một cái, đúng là miệng chó không mọc được ngà voi, “Nói nhảm, đương nhiên là đau rồi.
44 Nhan Họa sợ đến mất hồn, đoán chắc là người đàn ông trước mặt cũng cảm thấy như vậy, cũng đúng thôi, tự nhiên lại thấy vợ mình bỗng biến thành một thiếu nữ ngây thơ thì ai mà chả giật mình chứ.
45 Lúc khách ra về thì trời đã tối.
Ông Kỳ nói với hai bố mẹ Nhan Họa đang tiễn họ ra cửa: “Trong khoảng thời gian này A Họa phải ở nhà nghỉ ngơi, vậy cứ để A Trạch tới phụ đạo cho cô bé đi, dù sao thì môn toán và anh văn của A Trạch cũng không tệ.
46 Chiều hôm sau, khoảng bốn rưỡi chiều Kỳ Trạch đã tới nhà của Nhan Họa.
Bởi vì Nhan Họa bị thương ở chân nên mẹ cô cũng không đi cùng bố cô đến công trường nữa mà ở nhà chăm sóc cho con gái, nghe thấy tiếng chuông cửa, trong lúc nhất thời bà vẫn chưa kịp phản ứng, lúc mở cửa thấy một cậu bé đeo ba lô, tay cầm sách thì cảm thấy rất ngạc nhiên.
47 Buổi đêm tháng mười một của thành phố N, tuy không khí có chút lạnh, nhưng thời tiết vẫn có phần đan xen giữa thu và đông, cho nên cũng không lạnh đến mức khiến cho người ta không chịu được.
48 Đứng ở cầu thang, Nhan Hoạ cúi xuống nhìn bên dưới phòng khách, dễ dàng trông thấy mấy vị khách đang ngồi trên salon.
Bố Kỳ nhìn rất giống Kỳ Trạch, không, phải nói là giống với Kỳ Trạch tương lai hơn, nhưng ngũ quan và khí chất thì Kỳ Trạch lại hơn hẳn bố, chắc là phải di truyền cả ưu điểm từ bố lẫn mẹ thì mới tạo thành một Kỳ Trạch độc nhất vô nhị như bây giờ.
49 Trông thấy dáng vẻ của cô, Kỳ Trạch liền nhìn lướt qua mặt cô một chút rồi đi tới bàn trang điểm, cầm một cái gương nhỏ đưa cho cô.
Nhan Họa nghi ngờ nhìn anh, không biết anh làm vậy là có ý gì, theo bản năng liền cầm cái gương anh đưa đến rồi giơ lên trước mặt.
50 Đàn Tử Quỳnh một mình bô bô nói, Nhan Họa căn bản là không chen miệng vào được, với lại lúc này cô đang bị ngỡ ngàng khi gặp các bạn lúc lớn nên phản ứng có hơi chậm.