1 Có nằm mơ tôi cũng không ngờ mình xui xẻo đến thế. Trốn tránh buổi tọa đàm của vị tổng giám đốc nổi tiếng giàu có đẹp trai kia để thong thả đi dạo cho những ngày cuối của đời học sinh thì lại gặp hai người không muốn gặp nhất.
2 Thấy bộ dạng ỉu xìu của tôi từ bên ngoài về, Thu Vân hoa khôi của phòng cũng là bạn thân của tôi chạy ra tận cửa đón tôi. Tôi cảm thấy lòng còn chút ngọt ngào, ít ra so với lũ người vô tâm ngoài kia, tôi vẫn còn có nó quan tâm chăm sóc.
3 Sau cái vụ tuyên bố hùng hồn kia, tôi bắt đầu cùng bọn bạn bà tám của mình đi mua hồ sơ rồi điền vào sơ yếu lí lịch. Thật là phức tạp, tôi vò tới vò lui cũng đã mấy bộ mà cuối cùng chẳng có bộ nào có thể đem đi xin việc.
4 Cuối cùng cũng đến ngày đi nộp hồ sơ, mấy công ty gần thì tôi tự mình đi nộp, mấy công ty xa thì đã có hội chợ việc làm. Tôi cảm thấy quả thực buồn cười.
5 Tôi ngán ngẫm nhìn đống hồ sơ trước mặt, ba trong năm bộ tôi nộp đã bị người ta trả về. Lý do: người thật với người trong hồ sơ khác nhau quá. Tôi nổi xung, khác nhau cái gì chứ, mấy người không muốn nhận thì thôi còn bày ra trò nói tôi ăn gian này nọ.
6 Tôi thở dài một hơi trước tòa nhà cao cao của công ty CM, chẳng biết là cái thể loại gì mà trong chín đứa đi nộp hồ sơ chỉ có mình tôi và Vân được gọi.
7 Chợt thấy bụng hơi đau đau, tôi bảo Vân ở lại còn mình thì nhanh chóng tìm một cái WC để giải quyết vấn đề. Số tôi đúng là xui xẻo, mãi mà tôi vẫn chưa ra được khỏi cái toilet.
8 Sau bữa nhậu nhẹt no say với lũ bạn, tôi bắt đầu đi làm. Trên người mặc bộ đồ công sở mẹ mua cho, thêm đôi giày cao gót hơn năm phân, tôi rung rinh đi vào sảnh chính.
9 Đứng ngẩn ngơ trong phòng tổng tài một hồi lâu, tôi mới định thần lại được. Hóa ra hắn nhận tôi làm thư ký vậy mà tôi lại tưởng mình là nhân viên phòng tài vụ, gây ra tình huống dở khóc dở cười hôm nay.
10 Đến lúc này tôi mới hiểu ra tại sao lần trước đi phỏng vấn hắn hỏi tôi có thể làm việc chăm chỉ không quản ngày đêm hay không. Sau bao ngày an nhàn, sáng dậy sớm đến trước tám giờ, lau bàn quét dọn phòng làm việc, chuẩn bị lịch trình, rồi thì mua cà phê (nghĩ đến cái này tôi lại cảm thấy ức chế vô cùng) đặt lên bàn, mỉm cười tươi rói với tổng giám đốc khi hắn bước vào, bây giờ tôi mới hiểu hết được công việc nặng nề của một thư ký.
11 Hôm nay Tổng giám đốc bảo công ty có ký một hợp đồng quan trọng, từ hai giờ chiều tôi đã bị tên Phân Chim đáng ghét kia kéo ra ngoài. Kỳ lạ, ai lại muốn ký hợp đồng vào giờ này.
12 Tôi càng sai lầm hơn khi nghĩ hắn sẽ dẫn tôi tới một nhà hàng cao cấp sang trọng. Bốn chữ “mỳ quảng kính mời” khiến tôi khóc không ra nước mắt. Tổng giám đốc, anh suốt ngày đều ăn món cao lương mỹ vị sao hôm nay đến phiên mời em thì lại đổi khẩu vị thế? Hắn bỏ qua vẻ mặt đau khổ của tôi, bước thẳng vào quán.
13 Hôm sau đi làm, tôi vẫn còn tức chuyện hắn lừa tôi nên cố ý quét dọn qua loa một chút, cho hắn ngửi bụi chết mới thôi. Hắn đi vào phòng, dường như hơi khựng lại.
14 Về đến văn phòng tôi đặt hồ sơ lên bàn hắn. Kỳ quái Phân Chim lại đang nhìn tôi như thể mong đợi điều gì. Chẳng lẽ hắn biết tôi không đi taxi sao? Không thể nào tôi đã cẩn thận đi xa xa mới bắt xe ôm kia mà, chẳng lẽ hắn có thiên lý nhãn.
15 Sau cái lần ngồi ăn đầy kinh hoàng đó, tổng giám đốc lạnh lùng với tôi ra mặt còn Trần Cao Duy thì bỗng nhiên tốt bụng hẳn lên. Giờ tôi mới biết thì ra anh ta cũng là một kẻ cuồng Nhật Bản.
16 Chủ nhật được nghỉ, tôi lên kế hoạch đi chơi cùng nhóm bạn. Cũng chỉ có năm đứa đi, mấy đứa khác tranh thủ thời gian nghỉ đã về thăm nhà. Chúng tôi lượn một vòng quanh khu mua sắm.
17 Sau bữa cơm vô cùng vô cùng hắc ám đó, tôi cảnh giác với hắn nhiều hơn. Tôi không sợ vì mấy lời đã nói ra với ông anh mà bị đuổi việc nhưng lại sợ hắn vì chuyện đó mà lấy việc công trả thù riêng.
18 Vậy nên trước nụ cười đắc ý của hắn, tôi lê cái thân đi đến chỗ bán cà phê tự động. Mới đi ba bước, hắn đã gọi giật lại, vội bước đến chỗ tôi. Hắn nhìn xuống chân tôi khẽ hỏi:“Sao lại đi cà nhắc thế này?”Hừm, quan tâm nữa đấy! Tôi đây không thèm, hất mặt không trả lời hắn.
19 Vậy là tôi bắt đầu chuỗi ngày cùng Phân Chim đến công ty. Lúc đầu tôi cũng ngại, không dám nói gì nhiều. Cảm giác có xế đẹp đến đưa đi làm đúng là không tệ, mấy nhà hàng xóm thấy thì lúc nào cũng tròn xoe mắt ngưỡng mộ, nhưng chợt nghĩ tới sau này không còn nữa, đến lúc đó quen rồi thì biết làm sao? Tôi vốn dĩ là một kẻ quen sống trong một hoàn cảnh nhất định.
20 Chủ nhật, hắn lại đến nhà tôi. Lúc hắn đến tôi vẫn nằm ườn trên sô pha coi Phẩm chất quý ông, cười lăn cười bò với độ nhắng của mấy ông chú bốn mươi. Tôi lại không để ý nên khi hắn bước vào đã trông thấy một cảnh tượng theo tôi nghĩ rất chi là mất mặt.