21 Sau bữa ăn, mẹ bảo tôi dẫn hắn lên phòng lưu niệm của gia đình. Nói là phòng lưu niệm cũng hơi quá, nơi đây chủ yếu là phòng trưng bày mấy món quà mà bạn bè tặng, rồi mấy món đồ mẹ con tôi mua được khi đi du lịch.
22 Chủ nhật tôi lôi một đống đồ trong tủ ra. Cái nào thì hợp nhỉ? Xưa nay tôi vốn luôn là người dễ dàng trong việc mặc đồ. Cứ cái nào thoải mái thì tôi lại thích.
23 Tụi nó kéo tôi ra một góc rồi bắt đầu hỏi cung. Con Miền bắt đầu trước:“Nói, từ khi nào mà mày quen được lão ấy?”Ly trầm ngâm:“Hà Hương biết thì chắc phải là trước khi tụi mình đi làm.
24 Vốn dĩ định tăng 2 đi hát karaoke, nhưng tụi tôi lại ở nhà hàng đến tận mười giờ, trời bỗng nhiên lại đổ mưa khiến kế hoạch hét bay quán karaoke thất bại.
25 Học sinh bắt đầu chuỗi nghỉ hè, còn công ty chúng tôi cho nhân viên năm ngày nghỉ phép. Công ty vốn có hoạt động tổ chức đi du lịch cho nhân viên. Tùy vào sở thích của mỗi người, đa phần bọn họ đều chọn về nhà, chỉ một bộ phận nhỏ muốn đi chơi.
26 Tôi cùng hắn đến thủy cung Vinpearl. Ngắm mấy con cá đủ màu bơi qua bơi lại cũng thật thích. Tôi chạm tay vào tấm kính cười khanh khách. Mấy con cá ngoài kia dường như không nhận ra sự hiện diện của đám người tham quan chúng tôi thì phải.
27 Chúng tôi đến chùa Long Sơn, cảnh vật thật an tĩnh. Dù có khách du lịch thì ai cũng biết ý đi lại nhẹ nhàng. Thực ra ý định đến chùa cũng là vấn đề tâm linh, mẹ tôi trước nay đều tôn sùng Phật giáo, anh em tôi bị ảnh hưởng bởi mẹ nên cũng tin vào Phật.
28 Bữa liên hoan trên biển này là tiệc đứng. Cả một vùng rộng lớn bật sáng đèn, chúng tôi tự mình chọn đồ ăn. Tôi thích mấy đồ nướng nhưng bọn họ chỉ có thịt sống, tôi đành cầm lấy hai xiên đi đến bếp.
29 Hôm nay chúng tôi đi tiễn Sang. Quê nó tận ngoài Bắc, nghe nói bố mẹ nó đã kiếm được việc cho nó ngoài đó rồi, tôi cũng mừng. Dù đã biết trước việc này nhưng đến lúc chia tay, lại thấy đau xót vô cùng.
30 Đi đưa tài liệu ấy nàng ở quầy tiếp tân xong, tôi đi thang máy từ tầng một lên tầng hai tư văn phòng tổng giám đốc. Nhác thấy từ xa cửa thang máy dần khép lại, tôi hét lên: “Chờ đã!” rồi vội vàng chạy tới.
31 Về đến nhà tôi thật muốn ở một mình nên không ăn tối, lên thẳng phòng. Lúc này đối diện với căn phòng nhỏ thường ngày nhưng sao tôi thấy trống trải vô cùng.
32 Về đến nhà, mẹ tôi đã ở đó. Bà là bác sĩ đã nghỉ hưu sớm. Mẹ lấy dụng cụ rồi khám cho tôi. Hỏi cặn kẽ một số vấn đề, mẹ thở dài:“Không ăn cơm, lại còn ăn đồ lạnh, dạ dày nào chịu cho nổi.
33 Có phải tôi chơi nhiều quá nên mắt có vấn đề rồi không? Tôi nghĩ mình bị ảo giác, cười một cái rồi lách qua bóng người trước mặt. Nhưng mới đi được hai bước, tay tôi đã bị kéo lại.
34 Thế giới này thật có quá nhiều sự bất ngờ. Tôi bây giờ mới hiểu tại sao tên Trần Cao Duy kia nhởn nhơ như thế. Lúc đến phỏng vấn xin việc, anh ta còn nói chắc chắn là mình sẽ được nhận.
35 Trên đường lên văn phòng, có nhiều người đi làm đứng lại chào hắn, tôi bỗng nhiên thấy vui sướng trong lòng. Dù trước đây, lúc tôi bị bong gân cũng đi làm với hắn nhưng lúc nào cũng lủi thủi phía sau, bây giờ đi ngang hàng, lại còn chưa kể sau này tôi sẽ trở thành bà chủ tương lai của họ, tôi sung sướng đến độ muốn nhảy cẫng lên được.
36 Cũng được một tháng kể từ khi chúng tôi chính thức quen nhau. Tôi và hắn cũng đã hẹn hò đủ kiểu: xem phim, đi sở thú, về nhà tôi ăn cơm, đi mua sắm… Hắn mỗi lần đưa tôi về đến nhà lại nhìn tôi chăm chú rồi thở dài:“Em đúng là rắc rối.
37 Bạn của Phân Chim tên là Trương Minh Khải, là bác sĩ của bệnh viện Nhân Ái của thành phố. Minh Khải có vẻ ngoài điển trai nhưng tính cách thì hài hước không giống hắn.
38 Sau ngày hôm đó, tôi đã suy nghĩ rất nhiều. Tôi còn thích Duy Hải đến hai năm vậy tại sao hắn lại không thể thích Linh kia chứ? Nhưng điều tôi giận là hắn dù đang hẹn hò với tôi nhưng lại đem chuyện một người con gái khác ra nói, Trương Minh Khải như vậy rồi sẽ nghĩ về tôi thế nào? Hôm đó hắn còn khẳng định với tôi Linh chỉ là hàng xóm của hắn.
39 Tôi không biết mình đã đi ra khỏi nhà bao xa nữa, tôi cứ chạy vô thức về phía trước, đến lúc quá mệt mới dừng lại. Tôi quay đầu, tìm kiếm một bóng dáng quen thuộc nhưng hắn không hề có ở đó, hắn không đuổi theo tôi.
40 “Tuyền!”Sao giọng nói này quen thuộc đến thế? Tôi quay lưng lại, có phải khóc nhiều quá nên mắt bị mờ rồi không? Hắn sao lại đứng đó, tôi quay người chớp chớp mắt nhìn người trên giường.
Thể loại: Ngôn Tình, Truyện Teen
Số chương: 115