21 Đối mặt với Kỳ Trạch 17 tuổi, Nhan Họa cảm thấy tâm trạng rất phức tạp, cho nên cô lựa chọn sách lược nếu trốn được thì sẽ trốn. May là hai ban của họ trong trường cách nhau khá xa, chỉ cần cô không qua đó là được, có khi cả tháng sẽ không đụng mặt nhau.
22 Chín giờ tối, mọi người ra khỏi KTV, chào tạm biệt nhau rồi đi về nhà.
Chín giờ tối là bắt đầu cuộc sống về đêm của thành phố, nhưng đối với những học sinh sang năm phải thi tốt nghiệp thì lúc này đã là quá muộn rồi, ngày mai còn phải dậy sớm học bài, nên thời gian vui chơi không nhiều.
23 “Mẹ ~~”
“. . . ”
Nhan Họa đột nhiên tỉnh giấc, cảm giác cơ thể bị một cái gì đó đè lên, nhìn kỹ thì thấy một em bé đang nũng nịu nằm trên người cô.
24 Lề mề một lúc, Nhan Họa mới rời khỏi phòng ngủ.
Trước lúc ra cửa, cô có chú ý đến thời gian, hôm nay lại là chủ nhật, trùng với thời gian ở quá khứ mười năm trước.
25 Nhan Họa hấp tấp chạy về phòng ngủ, cầm đồ ngủ lên chuẩn bị thay.
Đáng tiếc, cô còn chưa kịp thay, cửa cũng chưa đóng, liền nghe thấy tiếng hét chói tai của Tiểu Duệ Duệ, khiến cho cô giật mình run bắn lên, ném quần áo đi rồi lại cuống quýt chạy ra ngoài.
26 Nằm lười trên giường một lúc, Nhan Họa mới ngồi dậy.
Lúc Nhan Họa rửa mặt thay đồ ngủ xong đi tới phòng khách thì đã thấy bố đang ngồi trên ghế đọc báo, mẹ trong bếp nấu bữa sáng.
27 Thứ hai đến trường, Đàn Tử Quỳnh tranh thủ thời gian nghỉ ngơi kéo Nhan Họa đi tìm Tô Trọng Tuấn.
Tô Trọng Tuấn vừa mượn sách ở thư viện, đang định mở ra đọc thì bỗng thấy hai người đi tới ngồi trước mặt cậu, không khỏi có chút khó hiểu.
28 Vì trưởng câu lạc bộ văn học Lương Chí lôi kéo Kỳ Trạch sử dụng mỹ nam kế, cho nên năm nay lượng người đến đăng ký gia nhập câu lạc bộ đạt tới một con số đáng mừng.
29 Phòng khám Ngô Thị bên ngoài tiểu khu tuy quy mô khá nhỏ, nhưng lại có bác sĩ Ngô là người rất giỏi và có tiếng, cho nên hàng ngày luôn có rất nhiều người đến khám bệnh, dù là bị cảm nhẹ hay sốt cao thì người dân vẫn lựa chọn đến đây khám chứ không tới bệnh viện.
30 Giờ cơm tối đã đến.
Mẹ Nhan vì muốn chiêu đãi bạn của con gái nên đã làm đến bảy tám món ăn, may mà có chồng về sớm giúp, nếu không chắc đến tám giờ vẫn chưa có cơm ăn.
31 Đối với chuyện học kỳ sau Kỳ Trạch sẽ chuyển trường, Nhan Họa chỉ nghĩ dù sao nó cũng chưa xảy ra, mà có xảy ra đi nữa thì cô cũng không làm được gì. Nói cho cùng thì hiện giờ cô và Kỳ Trạch vẫn chưa có quan hệ gì đặc biệt mà, sao cô cứ phải bận tâm về chuyện đó làm gì cơ chứ?
Thứ sáu tới, cũng đồng nghĩa với việc kỳ nghỉ lễ quốc khánh dài bảy ngày bắt đầu.
32 Đã sang tháng mười rồi mà thời tiết vẫn nóng bức khiến cho người ta khó chịu, cho nên nhân dịp được nghỉ dài, ai nấy đều muốn ra biển chơi.
Kỳ Trạch mặc quần bơi và áo cộc tay, tay cầm phao bơi mang cho người khác, chậm rãi đi trên bờ cát.
33 Ở trong trấn một lúc lâu, sau đó mọi người còn đi mua vài thứ rồi mới trở về trong thôn.
Vừa mới trở về nhà họ Nhan thì trông thấy có một người phụ nữ ăn mặc rất thời trang đứng ở cửa, tóc uốn xoăn nhuộm màu nâu cà phê, trên người mặc một chiếc váy liền thân, ngực ra ngực, eo ra eo, mông ra mông, đường cong lả lướt, gương mặt trang điểm nhẹ nhàng làm nổi bật những nét đẹp trên khuôn mặt, thoạt nhìn vừa thanh khiết lại vừa tỏa sáng, hoàn toàn không phù hợp với khung cảnh xung quanh.
34 Do đang là ngày nghỉ nên lượng khách đến khu vui chơi Sơn Thủy Đại Thế Giới rất đông, một đám thanh niên chen chúc để lên xe. May là chuyến xe này cứ năm phút lại có một chuyến, bọn họ tới sớm nên không phải xếp hàng, hơn nữa mỗi một xe đều có một số lượng người hạn chế, đủ người rồi thì không được cho phép lên xe nữa.
35 Màn đêm buông xuống, trên đường phố náo nhiệt của thị trấn đỏ rực một màu của đèn lồng, không khí ngập tràn sự vui tươi.
Từ nơi xa loáng thoáng có chim sơn ca bay tới, bay quanh quẩn trên sông.
36 Nhan Họa lơ đãng ngồi ăn bữa sáng, quả thật không cảm thấy mùi vị gì, cho đến lúc con trai tương lai nghịch ngợm chạy tới rồi áp cơ thể mềm nhũn của mình vào lòng cô, chiếm luôn cả hai chân của mẹ làm ghế ngồi.
37 Hết kỳ nghỉ lễ, các học sinh lớp mười hai của trường sẽ phải đối mặt với kỳ thi tháng đầu tiên của năm.
Bình thường đã phải làm rất nhiều đề kiểm tra trên lớp, bây giờ còn kỳ thi hàng tháng này, quả thực là một năm toàn thi cử.
38 Đối với Nhan Họa, việc ban ngày nhìn thấy Kỳ Trạch, ban đêm đi ngủ xuyên không đến tương lai đã trở thành một thói quen, cô đã từ cảm giác bỡ ngỡ trở nên bình tĩnh như bây giờ, hơn nữa còn biết cố gắng tìm kiếm sự thăng bằng và phương pháp giải quyết, tránh cho việc xuyên không của mình làm ảnh hưởng đến tương lai, cũng tránh khỏi việc bị tương lai ảnh hưởng mà làm trì hoãn đến cuộc sống hiện tại.
39 Có câu nói, một tầng mưa thu một tầng lạnh.
Sáng sớm thứ bảy thành phố nghênh đón một trận mưa, mưa không lớn nhưng triền miên không dứt, lúc mưa lúc tạnh, gây phiền toái không nhỏ cho người đi đường.
40 Máu xông lên não rồi!
Tâm trạng của Nhan Họa bỗng trở nên kinh hãi không thôi, nguyên nhân chính là nụ cười của Kỳ Trạch, đây là lần đầu tiên cô nhìn thấy cậu ấy cười một cách đơn thuần như vậy, không phải là kiểu cười đối phó thường ngày, lại càng không phải là nụ cười của một cậu con trai mới lớn, mà đó là nụ cười thành thục của một người đàn ông.
Thể loại: Tiểu Thuyết, Truyện Teen
Số chương: 4