1 Tại biệt Thư Rolex, nói là biệt thự nhưng thật chất là 1 lâu đài đúng nghĩa. Nó nằm sau trong khu rừng ven thành phố Chicago- Chúng ta sẽ về Việt Nam , ngươi mau gọi 3 cậu chủ vào phòng 41 gặp ta! _ Hoàng Triệu ra lệnh, thái độ uy nghiêm và sự tàn ác của ông luôn làm người khác khiếp sợ.
2 Giới thiệu nhân vật : _ Hạ Băng ( 17 tuổi ) cô có 1 vẻ đẹp tinh khiết như sương mai. Là 1 người lạnh lùng, máu lạnh chẳng thua 1 tên sát thủ nào. rất tiết kiệm lời nói.
3 “ ỡ trong căn phòng lớn, có 1 cậu nhóc khoảng 12 tuổi đang ngồi bệch xuống nhà, đôi mắt màu xám tro chăm chú lia theo từng dòng chữ trong trang sách. Khuôn mặt tập trung cực kỳ cao độ - Gia Huy à… _ Bộp ! cuốc sách bị quăng sang 1 bên.
4 Dinh biệt thự Trần Gia - Phương, em đã bê thức ăn cho anh hai chưa ? _ Hải Đăng hỏi cô hầu gái tên là Phương, vẫn giọng nói dịu dàng đó - dạ thưa cậu ba, em đã đưa rồi ạ…nhưng… _ Phương nói với ánh mắt ái ngại - Nhưng sao …? - nhưng bảo cậu hai ăn thì em làm không được, thưa cậu, em xin lỗi… - ta hiểu rồi, em không cần phải xin lỗi đâu.
5 Thư viện trường – nó phải khó khăn lắm mới cắt được những cái đuôi tự mọc. Những ngón tay thon dài, trắng muốt lướt 1 cách nhẹ nhàng trên trang giấy, đôi môi đỏ mọng nước mấp mấy không thành tiếng - Trần…Hải Đăng…” có cái gì rất lạ, tại sao không phải Trần Gia Hải Đăng “ nó suy nghĩ Tập Đoàn T.
6 Trường Sunshine “ reng…reng ” - alo…? _ Hải Đăng lên tiếng - thưa cậu chủ, vào lúc 1 giờ chiều, chuyến bay của Chủ tịch sẽ hạ cánh, Chủ Tịch yêu cầu cậu phải có mặt ở sân bay để đón đối tác bên cậu hai ạ.
7 anh…anh…. anh…Huy…_ Trân lắm bắp không nói nên lời. Quả thật, hiện giờ tim của cô đang đập thình thịch khi nhìn thấy hắn. Nhưng…hắn lướt qua Trân như thể cô chưa từng có mặt trên đời làm cô hơi hụt hẫn - anh hai… _ Hải Đăng cũng ngạc nhiên không kém.
8 Vừa lúc đó, nó cũng đã đến sân bay. Không chần chừ nó đi thẳng vào trong và đứng ở phòng đợi…1 lần nữa,cả cái nhà ga quốc tế lại xôn xao. Mọi con mắt đều đổ dồn vào nhìn nó, nó khẽ nhăn mặt.
9 Giới Thiệu Nhân Vật Trương Bảo Trân ( 18 tuổi ) là 1 cô gái tốt tính, không tính toán với ai. Ngoại hình khá là xinh. Nhưng tính cách thay đổi ngay sua khi gặp Gia Huy.
10 Nó đang lững thửng đi bộ đến trường, đôi mắt đảo qua đảo lại nhìn mọi vật xung quanh. Thỉng thoảng có cơn gió nhẹ mơn man mái tóc dài, đen mượt của nó.
11 Giờ giải lao – nó đang nằm gục dưới bàn mà ngủ. Ngoài hành lang hình như đang xảy ra chuyện gì đó mà nó ồn ào hẳn lúc nảy. Tiếng bàn tán “di chuyển” vào lớp nó.
12 trường sunshine giờ ra về - lớp 12A3 - quản lí Nhi, em mang xe về giúp ta nhé ? _ Đăng đang gọi điện cho quản lí của anh. - dạ nhưng cậu sẽ lấy gì đi về ạ ? - đi bộ _ anh khẽ cười, mắt nhìn xuống sân trường.
13 nè ! mấy cậu có thấy anh chàng mới vừa bước vào không ? Có ai biết anh ấy tên gì không ? _ 1 cô gái ngồi trong tiệm lên tiếng, nom ngoại hình khá là sang trọng, gương mặt thuộc loại bình thường nếu trút mấy lớp phấn trên mặt ra.
14 anh đi đâu vậy ? _ Hải Đăng hỏi dù anh biết đó là 1 câu hỏi thừa. - mày có nhiệm vụ giám sát tao à ? _ nói rồi Bảo lườm Đăng 1 cái sắc lẻm. Đi thẳng 1 mạch ra chiếc Vanquish đen bóng loáng và sành điệu đậu trước cổng.
15 Ra về - trường Sunshine – Đăng đã đứng trước cổng chờ nó. Cậu liếc mắt tìm kiếm cái dáng người mảnh khảnh quen thuộc luôn xuất hiện trong tâm trí của cậu mỗi đêm trước khi ngủ… - hey ! _ Đăng chặn đường nó.
16 Tối nay trăng to quá ! cái dáng người con gái nhỏ bé, mảnh mai đứng nép bên cửa sổ. Đôi mắt màu ngọc lam trong veo như 2 viên tinh thể băng long lanh ngước nhìn trăng, ánh mắt của nó chứa rất nhiều tâm sự.
17 8:30 sáng – nó đang đứng trước cổng Dinh thự Trần Gia…Sửng sốt, ngạc nhiên…Nó không nghĩ lại mình ngạc nhiên thế này, nó biết. T. K không phải là 1 tập đoàn nhỏ, cái tập đoàn ấy lớn mạnh tới nỗi vươn xa ra khỏi đất nước Việt Nam nhỏ bé này.
18 Hiện giờ nó vẫn đang yên vị trên tay Đăng, nó thì ngồi im nhưng đôi mắt của nó lại nhìn láo liên. Có lẽ là nó đã lấy lại tinh thần và típ tục công việc thăm dò.
19 “Choảng” – tiếng động phát ra ở bên ngoài. Tiếng ồn ào rộ lên. Đăng và nó vẫn đang ngồi bàn luận với nhau đến khi có giọng nói kia vang lên - con giúp việc chết tiệt ! _ Đăng đột nhiên rời khỏi bàn và đi ra ngoài sau khi nhận ra cái giọng nói đó.
20 “Cạch” – cửa nhà nó mở. Bước vào, cầm đôi giày trên tay, nó bước đi uể oải. Ren từ phòng bếp đi ra, miệng ngậm miếng bánh mì nướng, tay ngãi ngãi đầu.