21 Hít mạnh một hơi chân khí, Thôi Công Ðức chậm rãi lấy từ trong ống tayáo rộng hai món binh khí, đó là hai chiếc vòng một lớn một nhỏ, bên ngoàichiếc vòng chơm chởm những gai nhọn hình ba góc, giữa chiếc vòng có mộtđoạn cán Sắt nối từ mép vòng bên này Sang bên kia, chiếc lớn đường kính độmột thước, chiếc nhỏ khoảng chừng tám tấc, các gai nhọn trên mép ngoàivòng, phân nửa xiên về bên phải, nửa kia xiên về bên trái, nhìn cũng đủ biếtchỉ cần chạm vào người là có thể lấy ra từng miếng thịt.
22 Ðột nhiên, một tiếng "oang" vang lên, thanh miến đao từ hình vòng cunghướng vào trong đã biến thành hình vòng cung hướng ra ngoài, ánh hànquang bắn đi với tốc độ kinh nhân, trông như một đường Sao băng bay xẹtqua lưng trời, chỉ trong chớp mắt đã đến trên đỉnh đầu Cưu bà bà.
23 Cánh rừng bạch dương ẩm thấp thâm trầm, không khí không chỉ ẩm thấplạnh lùng, mà bao trùm lên tất cả là một bầu không khí đầy Sát cơ, đầy vẻchết chóc.
24 Thần thái sở Thanh Nguyên hơi bối rối, vội vàng lên tiếng giải thích:- Nhậm huynh, chẳng phải tại hạ thấy khó rồi tìm lời thoái thác, nhữngđiều tại hạ nói đều là tình thật, biết rõ không thể làm mà cứ cố làm, khôngnhững hại mình mà còn liên lụy đến người khác, mong Nhậm huynh thôngcảm với nỗi khổ tâm của tại hạ.
25 Ngay lúc nguy cấp nhất ấy, Nhậm sương Bạch từ trong lều lẳng lặng bướcra, trên người chàng vẫn khoác chiếc chăn da dê, gương mặt trắng nhợt đầyvẻ bệnh hoạn, lại thêm bộ râu mấy ngày qua không cạo đâm ra tua tủa dướicằm, trông chàng tồi tàn chẳng có chút khí thế cần có của một nam nhân.
26 Trời quá ngọ, ánh dương quang nhàn nhạt xuyên qua lớp mây u ám, tỏachút hơi ấm xuống mặt đất, nhưng từng đó hơi ấm dường như cũng chưa đủxua tan cái lạnh cắt da của ngày đông, đặc biệt là mỗi khi gió bấc tràn về, trờicàng rét ngọt.
27 Cưỡi trên lưng "Lão lạc đà" Nhậm sương Bạch buông cương để cho nóchậm rãi bước đi, chàng đang trên đường trở về cái hiện thời có thể tạm gọilà "nhà". Chàng không chịu thừa nhận có một hấp lực vô hình đang hút chàngtrở về, nhưng dối gạt thì dối gạt người chứ chẳng thể dối gạt chính bản thânmình.
28 song Hồ trấn. Ðại Long tiêu cuộc từng có thời là một tiêu cuộc tiếng tăm lừng lẫy và oaivọng bậc nhất song Hồ trấn này, bởi vậy hỏi bất kỳ người qua đường nàocũng dễ dàng biết được nơi tọa lạc của Ðại Long tiêu cuộc.
29 Lại do dự một lúc lâu, Thương Bảo Ðồng vừa định mở miệng đáp lời,"Ngân diện tú tài" Giang Triết Phủ đứng ngay cạnh Thương Bảo Ðồng, từđầu đến giờ chỉ đứng im lặng lắng nghe, giờ mới lên tiếng chen vào, giọngđiệu nghe ra chẳng mấy thân thiện:- Ðại Sư huynh, việc này chẳng liên quan gì đến chúng ta, chúng ta cũngkhông có trách nhiệm cung cấp tin tức cho người ngoài, đa Sự chỉ tổ làm mệtngười thêm chứ chẳng ích lợi gì.
30 Trên một lưng núi thoai thoải giữa vùng núi rừng nhấp nhô nối tiếp nhau,một vạt rừng tòng cây thấp mọc dày, chen lẫn giữa rừng tòng là rất nhiều nhàcửa đủ hình đủ dạng nằm rải rác đó đây, cái thì tường xây mái ngói, cái lạiđơn giản là mái lá vách ván.
31 Trời đã vào đêm, một đêm đông lạnh lẽo tối tăm. Trông trời đất thế này chừng như ông trời cũng có ý giúp người. Tập Phong tay chân run lập cập, bước một bước dừng lại nhìn ngóng bốnphương tám hướng mới đi tiếp.
32 Phía Sau thảo liêu là một khoảng đồi núi nhấp nhô với cỏ dại mọc đầy, lợidụng khoảng thời gian rảnh rỗi lúc trời còn Sáng, Nhậm sương Bạch đi vòngquanh một vòng tìm một chỗ trú thân an toàn cho Chung Nhược Tự.
33 Thanh "Ðoạn trường hồng" đang mềm oặt rũ xuống bỗng "oang" lên mộttiếng dựng thẳng dậy, hàn quang trải ra trong một thoáng rồi ngưng tụ hóathành quang trụ, thân hình Nhậm sương Bạch cũng theo đó mất hút vào giữaquang trụ.