1 Tặng Cap, Charlie và Isabel Phần I: Tro tàn 1. Tôi nhìn trân trân xuống giày, săm soi lớp tro mỏng đậu xuống nền da sờn rách. Chiếc giường mà tôi dùng chung với em gái Prim từng được đặt tại chỗ này.
2 2. Liệu có cái tàu bay nào của Capitol lao vào thổi bay chúng tôi khỏi bầu trời không? Khi chúng tôi bay trên Quận 12, tôi lo lắng quan sát các dấu hiệu tấn công, nhưng chẳng có cái đuôi nào bám theo.
3 Caesar vỗ vai Peeta. “Nếu cháu muốn thì chúng ta có thể dừng tại đây. ” “Còn có chuyện để nói nữa sao?” Peeta mỉa mai hỏi. “Ta định hỏi cháu nghĩ gì về chiến tranh, nhưng nếu cháu buồn quá…” Caesar mở lời.
4 3. Ánh sáng lờ mờ từ chiếc đèn bảo an treo trên cửa hắt lên mặt của Hũ Bơ khi nó nằm trong vòng tay Prim, trở lại nhiệm vụ quen thuộc là bảo vệ con bé trước bóng đêm.
5 4. Mùi hôi nồng của những cơ thể lâu ngày không tắm, mùi nước tiểu khăm khẳm, mùi vết thương viêm nhiễm xộc qua hơi thuốc sát trùng. Ba hình hài mà ta chỉ có thể nhận ra qua gu thời trang nổi bật của họ: hình xăm vàng trên mặt Venia.
6 5. Lại một thế lực nữa phải đương đầu. Thêm một người chơi quyền năng đã quyết định sử dụng tôi làm quân cờ trên bàn cờ của bà ta, dù mọi việc có vẻ chẳng bao giờ theo đúng kế hoạch.
7 6. Nỗi choáng váng vì nghe thấy giọng Haymitch hôm qua, biết rằng ông không chỉ phục hồi chức năng một lần nữa mà còn kiểm soát phần nào cuộc sống của tôi, khiến tôi giận sôi lên.
8 7. Chiếc tàu bay quay vòng hạ cánh chớp nhoáng xuống một con đường rộng rãi ở rìa Quận 8. Gần như ngay lập tức cánh cửa bật mở, thang được thả xuống, và chúng tôi phóng xuống lớp nhựa đường.
9 8. Boggs xuất hiện túm chặt cánh tay tôi, nhưng tôi cũng không có ý bỏ chạy, Tôi ngoái nhìn bệnh viện – vừa lúc thấy phần còn lại của cấu trúc ấy sụp đổ - và cảm xúc đấu tranh trong tôi tiêu tan sạch.
10 9. Tôi thôi không cố ngủ nữa sau khi vài nỗ lực đầu tiên bị những cơn ác mộng không lời quấy phá. Sau đấy tôi chỉ nằm im giả vờ thở đều đều mỗi khi có người vào kiểm tra.
11 Chúng tôi không hát bài đó nữa, cha và tôi, thậm chí cũng chẳng nhắc đến. Sau khi cha mất, bài hát ấy thường trở đi trở lại trong tôi. Lớn hơn, tôi dần hiểu ca từ của nó.
12 Phần II: Đột kích 10. Tiếng hét khởi phát từ phần lưng dưới của tôi, dâng lên khắp cơ thể rồi tắc lại trong cổ họng. Tôi là một người câm Avox, uất nghẹn vì đau đớn.
13 11. Cái gì sẽ đánh gục tôi đây? Đó là câu hỏi cứ quẩn quanh tâm trí tôi suốt ba ngày sau trong lúc đợi được phóng thích khỏi nơi giam giữ an toàn này.
14 12. Hôm nay tôi có thể sẽ mất cả hai người bọn họ. Tôi cố tưởng tượng ra một thế giới nơi tiếng nói của Gale lẫn Peeta đều không bao giờ cất lên trở lại.
15 13. Chiếc nẹp cổ lạnh ngắt cạ vào cổ tôi và khiến cơn run rẩy càng khó kiểm soát hơn. Ít ra tôi cũng không còn ở trong cái ống trụ đáng sợ đó nữa, giữa lúc máy móc kêu lách cách ù ù quanh tôi, lắng nghe giọng nói từ đâu vẳng tới bảo tôi nằm yên trong khi tôi cố thuyết phục bản thân rằng mình vẫn thở được.
16 14. Quận 2 là một quận lớn, đúng như người ta đoán, gồm những dãy làng trải dài qua núi. Mỗi làng ban đầu gắn với một mỏ than hay mỏ đá, tuy nhiên giờ đây nhiều nơi trong số đó được dành làm nơi ở và huấn luyện cho các Trị an viên.
17 15. Những ẩn ý trong lời đề xuất của Gale lặng lẽ bao trùm khắp phòng. Có thể thấy phản ứng dần lộ trên các khuôn mặt. Có đủ thái độ từ hài lòng đến lo ngại, từ đau buồn đến thỏa mãn.
18 16. Luôn luôn. Trong cơn mơ màng do ngấm ma phiện, Peeta thì thầm từ đó và tôi liền tìm kiếm cậu. Đó là một thế giới tim tím, không có rìa rõ nét, và nhiều chỗ náu.
19 17. Bàng hoàng. Đó là cảm giác của tôi khi Haymitch nói cho tôi biết trong bệnh viện. Tôi lao như bay xuống các bậc thang tới Bộ Tư lệnh, đầu óc vận hành với tốc độ ngót hai cây số một phút, rồi đâm bổ vào phòng họp chiến tranh.
20 18. Tôi dốc sức lao vào rèn luyện. Ăn, sống, thở cùng những bài tập thể lực, thao tập quân sự, thực hành vũ khí, các bài giảng về chiến thuật. Vài người chúng tôi được chuyển đến lớp bổ sung, điều này nhen nhóm trong tôi hy vọng được cạnh tranh suất tham gia chiến trận thực sự.