1 I. Đầu Phụng Chương 1. MỊ NƯƠNG KỂ KỂ Mặt trời mọc, đỏ hồng. Như lửa cháy trời đông!Vịnh Giao Châu đầy đường lính Đức(Mắt xanh mũi lõ có biết không?)Uûi đồng san ruộng làm đường sắtPhá mả đào hồ (Có ức không?)Cha tui dẫn người ra chống lạiĐánh nhau suốt buổi, pháo đì đùng(Tai ù đặc)Kẻ thù chạm trán, mắt đỏ đọc!Dao lia, búa bổ, đinh ba đâm,Ngổn ngang người chết đếm không xuể(Eo ơi, sợ!)Sau đóCha tui bị giam đại lao NamBố chồng tui được lệnh hành hìnhDùng cọc gỗ đàn hương xiên cha tui như người ta xiên chả(Cha ơi là cha!)Miêu Xoang “Đàn hương hình – Đại bi điệu”Sáng hôm ấy, bồ chồng tui là Triệu Giáp còn nằm mơ cũng không thể nghĩ rằng, bảy hôm sau, lão sẽ chết dưới tay tui, chết như một con chó trung thành với chức phận.
2 Cậu ta cầm lấy thanh la trước tượng Bà Cô, khoác túi lên vai, huýt sáo gọi: Bé ngoan, đi cùng ba! Con khỉ nhảy tót lên vai cậu. Bảy Hầu gõ thanh la, miệng hát nghêu ngao, ra đi.
3 Tầm nhìn của tui vượt qua huyện thành về phía đông bắc, con đường sắt của Đức chạy từ Thanh Đảo, đã biến thành con rết không lồ bị đập bể sọ, đang quằn quại.
4 Tui thấy hai tên công sai cười đểu, gạt Giáp Con sang một bên, tay đặt trên cán dao, vếnh váo bước vào trong nhà. Bố chồng hé mắt, cái nhìn sắc lạnh lướt qua hai tên công sai, vẻ khinh miệt.
5 Tui cùng Giáp Con hộc tốc chạy về nhà. Trên đường về, tui rất bật mình, hỏi Giáp Con đâu tự dưng tòi ra một ông bố? Cầm chắc là một tên cha căng chú kiết nào giở trò bịp, để tui xem hắn từ đâu tới, được thôi, bà mà nổi điên lên, đầu tiên là đánh gãy chân, sau đó lôi lên huyện, bất kể phải trái nện luôn hai trăm gậy cho nát mông ra, vãi cứt vãi đái ra, xem hắn còn dám xưng xưng là bố người ta nữa thôi!Trên đường, gặp bất cứ ai, Giáp Con cũng níu lại, vẻ thần bí: “Bố tớ về rồi”.
6 Hôm tết thanh minh trời mưa phùn, những đám mây chì rối như bông gòn, lười nhác chuyển động giữa trời và đất. Sáng tinh mơ, tui len lỏi trong đám gái trai ăn mặc diêm dúa, ra khỏi cửa Nam.
7 Cha nuôi quẳng cái xẻng xuống, phủ tay áo, chui luôn vào trong kiệu chạy như bay, bọn nha dịch thất thểu chạy theo như chó nhà có tang. Tui đứng trên đu, đưa mắt nhìn theo đội nghi trượng, trong lòng buồn rầu không kể xiết.
8 Chương 2. TRIỆU GIÁP NÓI NGÔNG Có câu rằng:Nam Tào giữ sổ tửBắc Đẩu giữ sổ sinh. Người tùy vương pháp, cỏ tuỳ gió,Nhâm tâm là sắt, phép quan nung. Đá dù cứng mấy, sợ trùy nện!(Nói thật khi đã về đến nhà)Ta vốn là đao phủ số một nhà Đại ThanhBộ Hình ta nổi danh!(Đi mà hỏi xem có đúng không?)Quan lại Bộ Hình thay xoành xoạchTít mù mù tít đèn kéo quân!Duy Triệu Giáp ta đây trụ vữngVì nước giết người, lập kỳ công!Chém đầu như bổ dưa, róc thịt như róc mía!Bông không gói được lửaTuyết không giấu được người!Vậy ta mở toang cửaNói cho thiên hạ nghe!Miêu Xoang.
9 Ngục Aùp Tư Lang Trung Tào đại nhân dẫn bọn ta đến trước hai cỗ kiệu nhỏ có rèm xanh, ra hiệu bọn ta lên kiệu. Được trọng vọng bất ngờ, bố tụi bay sợ tái mặt.
10 Ánh trăng như rắc bụi vàng bụi bạc trên giấy dán cửa sổ. Giáp Con ngủ say trên giường, chân tay dang rộng, ngáy như sấm. Nàng trần truồng đi ra sân, cảm thấy ánh trăng như nước chảy trên người.
11 Chương 3. GIÁP CON LẢM NHẢM Tớ họ Triệu, tên Giáp Con Tinh mơ đã dậy, cười rất ròn. (Ngốc mà lại!)Tớ mơ thấy hổ trắngHổ trắng mặc áo chẽn đỏ,Đít vổng đuôi to.
12 Tớ vùng vẫy thoát ra. Ôi, râu hổ của tớ, râu hổ của tớ! Tớ giơ cả hai tay sờ soạng trên chiếu tìm chiếc râu hổ. Tớ hận hắn, tớ căm hắn! Trả đây, trả đây! Đền tớ đây! Tớ vừa khóc, vừa chửi, vừa tìm chiếc râu.
13 Tớ trông thấy hai tên công sai hồi nãy bị bố tớ xua đuổi, giờ đã là hai con sói xám quần áo hẳn hoi, tay tì đốc gươm, chia nhau đứng hai bên cổng. Tớ bị choáng vì sợ, vội nhắm tịt mắt, hy vọng dùng cách đó để cứu mình ra khỏi cơn ác mộng.
14 Chương 4. TIỀN ĐINH GIẬN ĐỜI Cao Mật huyện, rượu say Tây Hoa SảnhNhớ nàng Mi Nương đẹp như tranh. (Thể xác say, con tim vẫn tỉnh)Đôi mắt nàng như nước mùa thuRăng trắng môi hồng lồng ánh mắtLịm người Miêu Xoang một khúcYêu mệt, hoàng tửu, thịt cầy!Xưa có câu:Đại tướng không thoát tay người đẹp.
15 Tên súc sinh quả là một quái thai, hắn đánh hơi thấy ác ý của Viên đại nhân sau câu đùa, nhận rõ bản mặt của đại nhân sau tiếng cười. Hắn tụt vội xuống đất, phủ phục nói:-Tiểu nhân không dám! Tiểu nhân đã cáo lão về quê, thực tình không dám cướp bát cơm của các đồng nghiệp ở huyện!-Thì ra ông ngại chuyện ấy – Viên đại nhân nói – Đa tài đa lụy mà!Súc sinh nói:-Đại nhân đã đánh giá cao tiểu nhân, tiểu nhân đành khoe vụng vậy.
16 II. Bụng Heo Chương 1. ĐỌ RÂU Tân quan huyện Tiền Đinh có bộ râu đẹp, chảy mượt như thác đổ. Lần đầu thăng đường sau khi đáo nhiệm, với bộ râu đẹp này, ông giáng một đòn phủ đầu đối với bọn thơ lại ma mãnh của sáu phòng, bon sai dịch dữ như lang sói của ba ban.
17 Tôn Bính hỏi:-Ta với Tiền đại nhân có thù oán gì?Lý Vũ cười:-Anh già, đúng là người sang hay quên! Ngươi vừa nói hôm qua, rằng bộ râu của quan lớn Tiền không đẹp bằng bộ lông trong đũng quần ngươi, quên rồi à?Tôn Bính trừng mắt nhìn Lý Vũ:-Lý Vũ, ngươi là kẻ ngậm máu phun người! Ta nói câu ấy hồi nào? Ta có điên, có ngốc đâu mà nói như thế?Lý Vũ nói:-Ngươi không điên, không ngốc, nhưng bị thịt lợn làm cho lú lẫn!-Ngươi không vu oan giá họa cho ta được đâu! – Tôn Bính nói.
18 Chương 2. SO CẲNG Vầng trăng tròn vành vạnh treo giữa bầu trời như một người đẹp không mảnh vải che thân. Tiếng mõ canh ba vừa điểm, huyện thành im ắng.
19 Cặp chân nhỏ của phu nhân như gáo nước lạnh giội lên đầu Mi Nương, nàng tỉnh ra được mấy ngày. Nhưng ba lần gặp ông lớn, đặc biệt là ánh mắt tình tứ của ông lớn, sự quan tâm của ông, với cặp chân nhỏ của phu nhân, mở đầu ột cuộc phản kháng ngoan cường.
20 Chương 3. BI CA Ngày mồng hai tháng Ba năm 1900 tức mồng hai tháng Hai năm Canh Tý, Quang Tự năm thứ hai mươi sáu, tương truyền chấp long ngóc đầu dậy vào ngày này.