21 Tìm thấy một cây thông trong rừng, tôi liền bóc những lá kim thơm ngát khỏi cành. Sau khi có được một chồng ngay ngắn ở giữa miếng băng, tôi túm các góc buộc lại, thắt chặt bằng một sợi dây leo, làm thành một bọc to cỡ quả táo.
22 Phần III: Kẻ ám sát 19. Trước kia tôi chưa bao giờ thực sự thấy Boggs giận dữ. Khi tôi bất tuân lệnh ông hay nôn mửa lên người ông, không, thậm chí khi Gale đạp vỡ mũi ông cũng không nốt.
23 20. Như thể trong nháy mắt, ô cửa sổ sơn vẽ vỡ tan tành, để lộ thế giới xấu xí đằng sau nó. Tiếng cười biến thành tiếng hét, máu vấy tung tóe khắp những viên đá nhạt màu, khói thật nhuộm đen cả thứ hiệu ứng đặc biệt để quay phim.
24 21. Như vậy thành ra trong vòng chưa đầy một tiếng đồng hồ đã có hai yêu cầu đòi lấy mạng Peeta. “Đừng có dớ dẩn thế,” Jackson nói. “Tôi đã giết một thành viên trong đội của chúng ta!” Peeta hét lên.
25 22. Thời gian gia hạn đã hết. Có lẽ Snow đã cho người đào bới suốt đêm. Không chừng là ngay sau khi lửa được dập tắt. Chúng phát hiện ra thi thể của Boggs, thoáng cảm thấy yên tâm, và rồi khi hàng giờ trôi qua mà không tìm ra thêm chiến lợi phẩm nào, thì bắt đầu hồ nghi.
26 23. Người phụ nữ đó định gọi ai vẫn còn là điều bí ẩn, vì sau khi lục soát căn hộ, chúng tôi thấy cô ta chỉ có một mình. Có lẽ cô ta kêu cứu hàng xóm gần đây, hay có khi chỉ là biểu hiện của sự sợ hãi.
27 24. Cơn ớn lạnh chạy dọc toàn thân tôi. Tôi thực sự lạnh lùng và tính toán đến thế sao? Gale không nói, “Katniss sẽ chọn bất kỳ ai mà nếu phải từ bỏ cô ấy sẽ tan nát cõi lòng,” hay thậm chí “bất kỳ ai mà cô ấy không thể sống thiếu”.
28 “Có lẽ ta cần tách ra,” tôi thì thầm. “Có một con bé…” Đạn xuyên thủng đám đông, vài người gần tôi đổ vật xuống đất. Tiếng thét xé toạc không gian khi loạt đạn thứ hai đốn gục một toán người khác sau lưng chúng tôi.
29 25. Thực hay không thực? Tôi đang bốc cháy. Những quả cầu lửa phun ra từ đám dù bạc vọt lên khỏi hàng rào, xuyên qua bầu không khí mờ tuyết, rơi xuống đám đông.
30 26. Ra ngoài hành lang, tôi thấy Paylor vẫn đứng nguyên chỗ cũ. “Cô đã tìm thấy thứ mình cần tìm chưa?” chị hỏi. Tôi giơ nụ hoa trắng lên thay cho lời đáp, đoạn loạng choạng bước qua chị.
31 27. Đáp lại hành động đó là sự sững sờ, và giữa lúc ấy tôi nghe thấy một âm thanh. Tiếng cười của Snow. Tiếng khùng khục khàn đục ghê rợn kèm với máu sùi ra khi cơn ho trào lên.
32 Đôi khi điện thoại reo hoài, reo mãi, nhưng tôi không nhấc máy. Haymitch chả bao giờ tới thăm. Có lẽ ông đã đổi ý mà bỏ đi, dù tôi ngờ rằng ông chỉ say xỉn mà thôi.