21 Edit: V. O
Lúc Cố Hướng Tinh tỉnh, cảm thấy người có chút mồ hôi ẩm dinh dính.
Tối hôm qua sau khi bị Vệ Đình Quân giày vò rồi hôn mê, cô gần như lại mơ thấy người thiếu niên mười năm trước, mặc áo trắng quần đen, cô đơn vắng vẻ, bất chấp vì cô.
22 Edit: V. O
Cố Hướng Tinh cảm thấy bản thân càng ngày càng không hiểu nổi tính tình của Vệ Đình Quân.
Khóe mắt chuyển qua, chỗ góc là xác điện thoại của cô, tối hôm qua bị Vệ Đình Quân đập lên tường, thân điện thoại trực tiếp bể thành hai nửa.
23 Edit: V. O
Vệ Đình Quân ngồi ở trong thư phòng nghe Ngải Mễ báo cáo, đột nhiên cửa thư phòng bị mở ra, Cố Hướng Tinh vội vàng đi vào, khuôn mặt tinh xảo có chút tái nhợt, còn có chút tức giận.
24 Edit: V. O
Không có đau đớn trong dự đoán, Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy chỗ thắt lưng được nắm chặt, thân thể được nâng vững vàng.
Đợi trước mắt cô trở lại rõ ràng, mới phát hiện chẳng biết từ lúc nào bản thân lại nằm ở trong lòng Vệ Đình Quân, mà lúc này trên mặt người đàn ông, mày vặn sâu, dường như mơ hồ có.
25 Edit: V. O
Vệ Đình Quân đi đến trước giường, bỏ một phần văn kiện lên trên tủ đầu giường.
"Thứ cô muốn. " Vệ Đình Quân lạnh giọng nói, căn dặn bác sĩ: "Truyền nước biển cho cô ấy.
26 Edit: V. O
Phịch một tiếng, Cố Hướng Tinh cảm thấy giấc mộng của bản thân bị phá tan.
Cô trừng Vệ Đình Quân ở trước mặt, đáy mắt có chút không thể tin.
27 Edit: V. O
Dưỡng tỉ mỉ ở biệt thự vài ngày, cuối cùng bệnh của Cố Hướng Tinh cũng lành hẳn.
Thay quần áo xong lần mò xuống lầu, lúc này mới có thời gian nhìn nhà Vệ Đình Quân.
28
Edit: V. O Cho đến lúc đứng trước tòa nhà Tinh Ảnh Thị, Cố Hướng Tinh vẫn không nhịn được buồn bực.
29
Edit: V. O Lúc này Cố Hướng Tinh có ảo giác nghiêm trọng bị anh đùa bỡn ở trong lòng bàn tay. Bất kể là cái giao dịch tình nhân mà anh để xuất, Cố Hướng Tinh ép mình này ra dáng vẻ chuyên nghiệp, cười nói: "Vệ tổng, trà của anh.
30
Edit: V. O Người tới, chính là Cố Nhược Tuyết. Lúc thấy Cố Hướng Tinh, phản ứng đầu tiên của Cố Nhược Tuyết là ngạc nhiên, một giây kế tiếp, bỗng dưng lại thoáng xẹt qua vẻ hoảng hốt, khóe mắt vô thức liếc về phía Vệ Đình Quân, hiển nhiên là đang lo lắng Cố Hướng Tinh nói lỡ miệng với Vệ Đình Quân.
31
Edit: V. O Vệ Đình Quân trầm mặt đứng dậy, nói với Cố Hướng Tinh: "Nếu Cố tiểu thư thích thì gói lá trà còn sót lại cho Cố tiểu thư mang về. " Lời nói này của Vệ Đình Quân đầy đủ lễ nghĩa, nhưng cũng đủ mười phần đuổi khách, Cố Hướng Tinh không biết Cố Nhược Tuyết có nghe hiểu không, dù sao cô cũng đã hiểu.
32
Edit: V. O Cố Hướng Tinh yên lặng trong nháy mắt. Quả nhiên suy nghĩ của Vệ Đình Quân rất khó đoán. Rõ ràng một giây trước còn đồng ý cùng đi ăn tối với đối phương, sau lại kêu cô ném cái tách Cố Nhược Tuyết đã từng dùng? Không phải là không cẩn thận uống nhầm cái tách của anh thôi sao.
33
Edit: V. O Ngay cả cơ hội mở miệng giải thích Cố Hướng Tinh cũng không có, trơ mắt nhìn Vệ Đình Quân đưa thẻ qua, còn có chút không phản ứng kịp đối với chuyện đột nhiên Vệ Đình Quân chọn một bộ tách vợ chồng.
34
Edit: V. O "Cái gì?" Nhất thời Cố Hướng Tinh không phản ứng kịp, đã thấy Vệ Đình Quân nhẹ nhàng cúi người, chóp mũi gần như đụng phải cô, hơi thở ấm nóng quen thuộc phả lên trên mặt cô: "Cô đối với tôi, không có ý muốn độc chiếm?" Cố Hướng Tinh chỉ cảm thấy hơi thở thoáng chậm lại, vô thức lui về phía sau nửa bước, khóe miệng hơi cười khổ không dễ dàng phát hiện, thật lâu, mới thấp giọng mở miệng: "Tôi nhận thức rõ được vị trí của mình.
35
Edit: V. O Giọng nam quen thuộc từ bên cạnh truyền đến, Cố Hướng Tinh vô thức nghiêng đầu, lại nhìn thấy ánh mắt tức giận của đối phương. "Bạch Hạo!" Cố Hướng Tinh có chút bất ngờ, sao anh ta lại ở đây? Bạch Hạo nhìn cô, ngồi xuống bên cạnh, nhìn chằm chằm Vệ Đình Quân, hỏi: "Vệ tổng không ngại chứ?" Tròng mắt đen của Vệ Đình Quân liếc qua vị khách không mời mà đến trước mắt, hỏi: "Nếu như tôi để ý thì sao?" "Nếu như mới vừa rồi tôi không nghe lầm, người mời hôm nay chính là Tiểu Tình nhà tôi mà, nếu Vệ tổng để ý, không bằng rời đi trước?" "Bạch Hạo!" "Bạch Hạo!" Hai giọng nữ có vẻ trách móc không hẹn mà cùng truyền đến.
36
Edit: V. O "A!" Lúc Bạch Hạo cử động, một tiếng thét chói tai quen thuộc từ bên cạnh truyền đến. Cố Hướng Tinh nghiêng đầu, lại thấy Cố Nhược Tuyết đã đứng ở đầu hành lang bên kia không biết từ lúc nào.
37
Edit: V. O Cố Hướng Tinh nhìn sự chất vấn rõ ràng trong ánh mắt người đàn ông, lại có chút tức giận. Nếu như không phải vì anh ta, sao mọi chuyện lại phát triển đến tình trạng bây giờ! Mắt thấy hai người không coi ai ra gì trao đổi ánh mắt, cho dù Bạch Hạo không tin, cũng không khỏi không tin, mặt anh ta có vẻ tức giận, cũng có tổn thương, "Cố Hướng Tinh, em giỏi.
38
Edit: V. O Vệ Đình Quân liếc nhìn anh ta, mặc dù không muốn hùa theo lời của anh ta, nhưng. . . anh ta nói quả thật không sai. Lấy tôn nghiêm và tâm tính của Cố Hướng Tinh, nếu thứ này bị tung ra, nhất định cô sẽ rất tổn thương.
39
Edit: V. O Tay Vệ Đình Quân nới lỏng bởi vì lời của cô, nhìn Cố Hướng Tinh trước mặt, tròng mắt đen hơi sâu: "Em nói gì?" Cố Hướng Tinh kéo tay anh, dán bàn tay anh lên mặt mình như ỷ lại vào anh, nhìn anh, ánh mắt vô tội: ".
40
Edit: V. O Ngày hôm sau, ánh mặt trời từ cửa sổ xông vào trong nhà, bò một đường đến chân giường. Cố Hướng Tinh yếu ớt thức dậy, chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, hơn nữa không chỉ là đầu, các nơi trên người cũng bủn rủn vô lực, hơi cử động, phía dưới càng thêm bủn rủn khiến cô không có cách nào nhúc nhích.
Chương 29: Nhiệt Độ Trà
Chương 30: Uống Tách Trà Lỗi
Chương 31: Xử Lý
Chương 32: Tách Vợ Chồng
Chương 33: Tính Độc Chiếm Của Phụ Nữ
Chương 34: Ba Người
Chương 35: Lửa Giận Của Bạch Hạo
Chương 36: Kéo Rõ Giới Hạn
Chương 37: Tin Tức
Chương 38: Say Rượu
Chương 39: Chủ Động Triền Miên
Chương 40: Một Đêm Phóng Đãng