21 Chương 18 Mạnh Quân vừa đi làm về đã thấy cô nhóc nào đó đứng đón sẵn ở cửa, thái độ đặc biệt dịu dàng ân cần, còn giúp anh mang cặp vào trong phòng, giúp anh lấy khăn lau mặt.
22 Chương 19 Thời điểm từ trong giấc mộng tỉnh dậy, Mạnh Quân vẫn có chút mơ hồ không phân biệt được thực hay ảo. Cả người anh dường như bị kìm hãm rất khó cử động.
23 Chương 20 -Alo. Thùy Trang, là anh, Mạnh Quân. -giọng nói điệu đà lả lướt từ đầu bên kia truyền tới. -Được rồi. Anh có chuyện muốn nói với em. Linh Đan.
24 Chương 21 Mạnh Quân gần 7 giờ mới về tới nhà. Linh Đan vừa nghe tiếng xe của anh dừng ở cửa vội chạy ra nghênh đón. -Sao hôm nay anh về trễ thế? Tăng ca hả? Anh mệt mỏi thở dài, thả người nằm trên ghế sofa lẩm bẩm: -Ừ.
25 Chương 22 Cuộc sống đại học buồn tẻ hơn Linh Đan đã nghĩ rất nhiều. Ở đây cô hầu như không quen biết ai cả, chỉ lang thang một mình, trong khi tất cả mọi người đều đã có nhóm có tụ.
26 Chương 23 Màn cửa "xẹt" một tiếng bị kéo sang hai bên, ánh sáng lập tức tràn vào trong phòng. Mạnh Quân đứng bên giường đối với "cục bông" đang cuộn tròn ngủ say sưa hô lớn: -Linh Đan, mau thức dậy nào.
27 Chương 24 Linh Đan vừa tức giận vừa quẫn bách, rất muốn hỏi tại sao anh lại làm vậy. Nhưng vẻ mặt của anh hoàn toàn không có chút xấu hổ nào về những việc mình vừa làm, ngược lại còn vô cùng thản nhiên.
28 Chương 25 Không biết là do giọng điệu của anh quá mức rùng rợn hay do ảnh hưởng tâm lý mà Linh Đan bỗng chốc lạnh toát cả người. Cô nuốt nước miếng, nhỏ giọng hỏi lại: -Bắt ma? -Đúng.
29 Chương 26 Mạnh Quân xong chuyện liền quay về nằm tiếp. Linh Đan ngập tràn oán hận giải quyết xong cây kem, cũng bò tới bên cạnh anh ngồi xuống: -Anh Quân, em đã khoẻ hơn rồi.
30 Chương 27 Mạnh Quân bước vào phòng mình, tắt đèn, đóng cửa lại. Anh ngồi xuống, vỗ vỗ "cục bông" tròn tròn đang chiếm mất nửa cái giường của mình. "Cục bông" tự động lăn sang một bên, cái đầu nho nhỏ lộ ra ngoài.
31 Chương 28 Ngày nghỉ cuối tuần, Linh Đan ôm gối ngồi trên sofa chăm chú xem ti vi, thỉnh thoảng lại vốc một nắm khoai tây chiên to bỏ vào miệng nhai rôm rốp.
32 Chương 29 Lúc nhận được tin nhắn của Mạnh Quân, Linh Đan đang học ở trên lớp. Cô liếc qua giảng viên, thấy không có vấn đề gì liền mở di động ra xem.
33 Chương 30 -Linh Đan. . . Sao em lại ra đây? Giọng nói quen thuộc kịp thời giải vây cho Linh Đan. Cô vội vã quay đầu lại, cảm kích nhìn Mạnh Quân đang đi về phía mình.
34 Chương 31 Vương Đạt sau đó tiếp tục tươi cười hỏi Linh Đan mấy vấn đề linh tinh khác, ví dụ như môn học, sở thích,. . . Cô kiên nhẫn trả lời từng câu một, nhưng thái độ rất qua loa sơ sài, có thể thấy rõ cô không quá cao hứng.
35 Chương 32 Xe chạy được khá lâu, Linh Đan lúc này mới chợt nhớ ra một chuyện, nháy mắt hỏi anh: -Em tưởng anh đang hẹn với bạn chứ? -Em còn hỏi? Nếu không phải lo lắng cho đứa ngốc này thì anh có cần vất vả chạy về không? Vừa mới ngồi một lát đã đòi đi, hại bọn nó đều nghĩ anh sợ vợ.
36 Chương 33 Ông nội tò mò nhìn anh và cô, bỗng hỏi: -Hai đứa chừng nào mới cho ông bế cháu nội đây hả? Linh Đan vừa mới uống xong muỗng soup còn chưa kịp nuốt xuống, suýt chút nữa đã phun hết ngược trở ra.
37 Chương 34 Hơn 11 giờ tối, Linh Đan vẫn còn ôm gối lăn lộn trên giường vì mất ngủ. Mọi chuyện tối nay diễn ra hệt như một giấc mộng vậy. Thử tưởng tượng bạn đang thích một người, rồi một ngày phát hiện ra người đó cũng đã thích bạn từ lâu.
38 Chương 35 Mặt trời lên. Từng tia nắng sớm nghịch ngợm xuyên qua ô cửa sổ, đáp xuống hai người nằm trên giường. Mạnh Quân hơi khó chịu nheo mắt, không được bao lâu liền tỉnh dậy.
39 Chương 36 Hà My ngốn hết tô cháo vẫn còn thòm thèm chóp chép miệng, sau ba giây đấu tranh tinh thần liền quyết định xuống bếp bưng cả nồi lên ăn nốt.
40 Chương 37
Linh Đan chậm rãi gắp thức ăn bỏ vào miệng, nhai qua loa rồi nuốt xuống, cả người ủ rũ, thiếu sinh khí tựa quả bóng bị xì hơi. Không hiểu sao một bàn ăn đặc sắc thế này vào trong miệng lại không cảm nhận được chút hương vị nào, nhạt nhẽo hệt như nước ốc vậy.