41
7 giờ tối, Hoắc Đông Thần có mặt tại một nhà hàng sang trọng bậc nhất của thành phố.
Ánh đèn được trang trí nơi đây tạo nên một bầu không khí ảo diệu tuyệt mỹ, rất kích thích thi ca của con người.
42
Phó Dĩnh hơi cứng người, sau đó nói câu tạm biệt rồi rời đi. Phỉ Y Hân sao cứ cảm thấy Phó Dĩnh có cái gì đó là lạ.
"Em muốn mời cậu ta vào bàn chúng ta ngồi ăn luôn sao?"
Nghe giọng nói sặc mùi thuốc súng của Hoắc Đông Thần, Phỉ Y Hân cười hề hề nhìn qua, mém tý nữa là khiến cô ngã khỏi ghế rồi! Có cần phải làm vẻ mặt như diêm vương thế không?
"Đồ ăn ở nhà hàng này ngon thật, lần sau có cơ hội lại đến nha.
43
Cám ơn mọi người rất rất nhiều!! ❤❤❤
-------------------------
Phỉ Y Hân vừa bước vào phòng, Hoắc Đông Thần đã ôm chặt eo cô, ép sát vào người mình mà hôn.
44
Hắn nhẹ nhàng xoay người cô lại, để cô đứng cúi người trước hắn, đối diện trước gương trên bàn trang điểm.
Hoắc Đông Thần vén váy Phỉ Y Hân lên đến tận hông, đôi tay còn bóp nhẹ cặp mông cô một lúc mới hài lòng mà đưa cự vật vào trong cô.
45
Hoắc Đông Thần hôn chân cô như đó là một vật hắn vô cùng trân quý, hắn không màng đến những việc sâu xa đó, hắn chỉ biết đây là người con gái hắn yêu, hắn khao khát muốn bảo vệ cô đến cuối đời!
Phỉ Y Hân vẫn đang chịu đừng ngứa ngáy nơi bàn chân mà nhìn chằm chằm hắn, đột nhiên thấy hắn thật cuốn hút, cô không cách nào dứt ra được!
Bỗng nhiên cả người bị một lực kéo mạnh, chớp mắt cô đã bị Hoắc Đông Thần kéo ngồi lên người hắn, đối diện với đôi mắt sâu thẳm kia.
46 Phỉ Y Hân bị đánh thức bởi ánh sáng len lỏi vào trong căn phòng. Cô rất nhạy sáng, mỗi buổi tối dù mệt và buồn ngủ đến thế nào cô cũng không quên kéo rèm cửa sổ phòng ngủ lại, nếu không cô sẽ phải bị đánh thức vô cớ.
47
Trình Mẫn chỉ cảm thấy chuyện này có gì đó kỳ lạ, nhưng vẫn không nghĩ là con mình sẽ có tình cảm thật lòng với Phỉ Y Hân.
Đàn ông luôn coi sự nghiệp là trên hết, cho nên dù có lấy vợ cũng sẽ tìm một người môn đăng hộ đối với mình mà lấy.
48
"Cô. . . Cô nói năng thật vô sĩ! Hoắc tổng mới không thèm để ý đến hạng người như cô!"
Lan Nhược Tâm vừa bực tức vừa lo lắng, lỡ như cô ta nói thật thì sao? Nếu không làm sao cô ta dám ăn nói ngông cuồng như thế chứ!
Lan Nhược Tâm cô là tiểu thư danh môn vọng tộc, tài năng lẫn sắc đẹp đều vượt xa người khác, không thể nào lại đi thua một kẻ tầm thường ngạo mạn như Phỉ Y Hân được!
"Cô không tin thì thôi vậy! Tôi.
49
"Anh. . . Anh. . . Có thể thôi cái mặt dọa người ấy được không? Tôi đâu có làm sai!" Phỉ Y Hân e dè nói.
Có cần phải tỏ thái độ hung dữ đến thế không? Cô.
50
"Anh. . . Sao có thể ở ngay đây được hả?" Phỉ Y Hân trừng mắt nhìn hắn, đương nhiên không ai dám tự tiện xông vào phòng làm việc của hắn nhưng mà cô vẫn rất ngại!
Lại nói hắn còn không chịu kéo rèm cửa sổ lại, muốn chết à?
Hoắc Đông Thần bây giờ mới chịu cười, còn rất lưu manh nói:
"Không được sao? Phải được!"
Trong khi Phỉ Y Hân vẫn đang trợn mắt không tin nổi, Hoắc Đông Thần đã chuẩn bị đâu vào đấy, cứ thế mà chậm rãi tiến vào hoa huyệt của cô.