21 Trong một hang đá nhỏ cách xa Phiến Tử Nhai độ khoảng ba trượng. . . Tiểu Oanh và Bảo Bối đang tranh luận với nhau. Bảo Bối nói giọng khùng khùng :- Theo ta thì có lẽ cả hai người tìm một chỗ nào kín đáo âu yếm với nhau thì phải.
22 Tiếp theo tiếng kêu đùng là một tiếng kêu hự nổi lên. Tức thì Nhạc Xương bị luồng kình lực chấn động đẩy lùi ra sau hai bước liền, hắn tụ thần điều khí, không dám tiến tới nữa.
23 Đại lộ Cam Lương. . . Mặc dù chẳng rộng lớn bằng những quan đạo ở Trung Nguyên, song cũng ngựa xe như nước, ồn ào náo nhiệt. Trên hai dãy phố lớn tại Sơn Dương thành mọc đầy những thương điếm chợ búa.
24 Tiếp theo tiếng kêu thất thanh, mặt mày người trung niên bỗng biến sắc, bất giác lắc đầu nói :- Không ngờ môn hạ của Thất Xảo môn, lại tệ hại hơn đời trước, quả thật họ độc như rắn rết, vì đạt mục đích đã sử dụng thủ đoạn bỉ ổi đến thế.
25 Trong lúc Nhạc Xương đứng yên trong Thất Xảo Mê Hồn trận, vừa chăm chú theo dõi tình thế trận pháp vừa âm thầm tính toán. Thình lình. . . Thiếu nữ áo đỏ đứng nơi chủ vị, khẽ vẫy dây đai màu bên phải, đồng thời giơ tay trái vào hư không một cái.
26 Nhạc Xương nghe nói thế, động lòng nghĩ bụng :- "Ồ! Đúng rồi, ắt phải có một ngày ta sẽ quay trở lại, thế nhưng. . . lúc đó. . . "Hắn cũng chẳng biết đến lúc đó thì làm sao, trực giác hắn suy nghĩ như thế mà thôi, khi hắn đến Bách Vô Cấm Kỵ lần nữa, hắn sẽ sử dụng lực lượng kinh người phóng thích số thiếu nữ bất hạnh ấy.
27 Thân người Nhạc Xương lao xuống vực thẳm nhanh như sao xẹt. Bên tai hắn văng vẳng nghe thấy tiếng dậm chân than thở của thiếu nữ áo tím nọ. Mặc dù hắn thọ thương khá nặng, song thần trí rất tỉnh táo, trong lúc thân dưới hắn trông thấy mờ mờ dưới đáy cốc toàn là những đá núi nhọn như dao vót.
28 Ngay lúc thập tử nhất sanh. . . Bỗng nhiên có một bóng người nhảy vọt vào khoảng giữa hai người, đồng thời la lớn tiếng nói :- Xin Nhuế đường chủ chớ hạ thủ vội.
29 Bích Thúy sơn trang là một trang viện vô cùng hoa lệ, được xây cất dưới chân núi Lôi Phong sơn, và cũng là nơi chốn ẩn cư của mẫu thân Đỗ Nhược Quân. Một hôm trời quang mây tạnh.
30 Nhạc Xương cả kinh thất sắc, hớt hải nói :- Ngươi. . . ngươi. . . nói sao?Triệu Phùng Xuân cười khẩy một tiếng, nói :- Này lão đệ, người quân tử không nói lời hư dối, lão phu ở tại phụ cận Lục Bàn sơn đã khổ cực canh chừng nhiều năm trời, ngươi biết tại sao rồi chứ? Há há.
31 Nhạc Xương bỗng cảm thấy phụ nhân này rất quen mặt, thế nhưng nhất thời không nghĩ ra từng gặp tại đâu mà thôi, hắn thoáng ngạc nhiên trong giây lát, sau đó chắp tay nói giọng sang sảng :- Tại hạ xin thành kính thọ giáo.
32 Mộ Nhạc Vương. . Vốn là chốn chôn hài cốt của Nhạc Phi nhất đại danh tướng Nam Tống. Mộ Nhạc Vương kiến trúc trên sơn lãnh Tê Hà Lãnh, tráng lệ hùng vĩ, xung quanh trồng những cây tùng phách với cánh to lá rậm che mát cả một vùng.
33 Nhạc Xương đang nhắm mắt vận công điều tức, chỉ trong giây lát sau, chân khí đã lưu hành khắp toàn thân, bây giờ không những hết mệt mỏi, hơn nữa cảm thấy khỏe khoắn vô cùng.
34 Nhạc Xương và Xảo Nương song song giật bắn người lên, cùng lúc ngoái cổ nhìn về hướng thốt ra tiếng nói :Chỉ thấy có hai người từ bên ngoài vừa nói vừa cười đang bước vào tửu điếm, kẻ đi trước là một lão nhân trạc tuổi năm mươi, hình mặc chiếc áo nho sĩ màu vàng, mặt mày tuy hơi gầy một chút nhưng tinh thần rất hăng hái.
35 Nhạc Xương giật bắn người lên, lập tức lượn mình quay trở vào điếm. Chỉ thấy Truy Hồn Tẩu trợn ngược hai mắt, vẻ mặt lộ vẻ kinh hãi, chăm chăm ngắm nhìn Xảo Nương.
36 Nhạc Xương giật nẩy người lên, chỉ thấy mặt bàn di chuyển sang một bên, từ từ hiện ra một khoảng trống rộng độ hai thước dài ba thước, y như một cái rương vừa mở nắp.
37 Nhạc Xương thoạt vừa thấy hoa mắt một chút thì bạch y tiểu đồng nọ đã lướt vào sảnh đường rồi. Chỉ thấy ả luống cuống nói :- Thưa sư phụ! Giữa mặt sông xuất hiện một chiếc thuyền buồm to lớn, vì cách xa nên chẳng trông rõ lắm.
38 Truy Hồn Tẩu mắt thấy đồng bọn Độc Nhãn Kim Điêu Lữ Bá Hùng lâm nguy, bất khuất dám nuốt thuốc độc tự tử, trong lòng ngoại trừ kính phục, tức thì nảy sanh cảm thỏ chết cáo thương.
39 Bấy giờ. . . Hòa thượng nọ vẫn giơ hai tay bưng bình rượu từ từ đặt trên bàn, hình như lão chẳng hề tránh né chút nào. Đồng thời chiếc đầu trọc lóc vừa bóng vừa nhẵn của lão vẫn còn dính trên cổ nguyên vẹn.
40 Nhạc Xương thấy lão nói giọng trang trọng, hắn cũng lập tức nghiêm sắc mặt nói :- Nếu về sau gã vẫn chưa chịu hối cải, xin đại sư cứ thẳng tay xử quyết.