81 Bốn chị câu cá chơi, xem ai tốt số;Hai lần vào trường học, vâng theo lời cha. Sau khi Nghênh Xuân về, Hình phu nhân vẫn hờ hững như không, trái lại, Vương phu nhân là người nuôi nấng nàng bấy lâu nên rất thương cảm, cứ ngồi trong phòng than thở một mình.
82 Lấy nghĩa sách giảng bày, cụ đồ già dạy răn chàng bướng;Thấy ác mộng kinh khủng, gái Tiêu Tương hoảng sợ ngây hồn. Bảo Ngọc ở trường học về, tới gặp Giả mẫu.
83 Vào cung Vị, thăm Nguyên phi bị ốm;Nhộn nhà cửa, làm Bảo Thoa nghẹn lời. Thám Xuân và Tương Vân đang định đi ra, chợt nghe bên ngoài có người kêu ầm lên:- Con ranh con kia! Cái thứ mày là hạng gì mà dám đến phá phách vườn này?Đại Ngọc nghe nói, kêu to lên một tiếng:- Không thể ở đây được nữa!Rồi giơ một tay chỉ ra ngoài cửa sổ, hai mắt cứ trợn ngược lên.
84 Thử tài học, Bảo Ngọc được nhắc đến việc hôn nhân;Thăm cháu ốm, Giả Hoàn càng gây thêm mối thù oán. Tiết phu nhân bị Kim Quế trêu tức, can khí bốc lên, đâm ra đau sườn bên trái.
85 Giả Chính được thăng chức lang trung;Tiết Bàn lại gây nên tù tội. Dì Triệu đang ở trong nhà mắng Giả Hoàn thì nghe Giả Hoàn ở nhà ngoài phát cáu lên nói: - Con chẳng qua làm đồ cái ấm mất một tý thuốc, con bé kia cũng chưa phải chết ngay, thế mà nó đã mắng con rồi đẻ cũng lại mắng, vu vạ cho con là có ác ý, định giày vò cho con chết đi hay sao? Rồi đây con còn lấy mạng con bé ấy đi nữa kia! Xem các người làm cái gì! Cứ bảo bọn họ coi chừng đấy.
86 Ăn của đút, quan già thay án kiện;Gửi tình riêng, gái trẻ giảng cầm thư. Tiết phu nhân nghe đọc thư của Tiết Khoa xong gọi thằng nhỏ vào hỏi:- Mày có nghe cậu Cả nói vì sao mà đánh chết người không?- Con cũng không nghe rõ lắm.
87 Cảm thấy gió thu, gảy đàn buồn thương chuyện cũ;Say ngồi nhập định, tà hỏa lẩn vào trong tim. Đại Ngọc gọi người hầu gái nhà Bảo Thoa vào. Chị ta hỏi thăm sức khỏe Đại Ngọc, rồi đưa bức thư của Bảo Thoa.
88 Muốn bà vui, Bảo Ngọc khen cháu bé mồ côi;Nghiêm phép nhà, Giả Trân đánh người hầu cứng cổ. Tích Xuân đang ngồi nghĩ các thế cờ, bỗng nghe ngoài sân có tiếng Uyên Ương gọi Thái Bình.
89 Người đâu vật còn đây, công tử làm bài từ;Bóng cung ngỡ là rắn, Tần Khanh đành tuyệt thực. Phượng Thư vừa ngủ dậy đang bực mình. lại nghe a hoàn nói như vậy, giật mình vội vàng hỏi:- Việc quan gì thế?- Cháu cũng chẳng biết.
90 Mất áo bông, gái nghèo ngấm ngầm bực bội ;Đưa hoa quả, chú em nghĩ ngợi vẩn vơ. Từ khi Đại Ngọc quyết định tự hại thân mình, dần dần ốm liệt, cuối cùng không ăn uống được nữa.
91 Định thỏa lòng dâm, Bảo Thiềm bày mưu kế; Bày ra nghi trận, Bảo Ngọc bàn đạo thiền. Tiết Khoa đang ngờ vực, bỗng nghe ngoài cửa sổ có tiếng cười khanh khách, liền giật nẩy mình, nghĩ bụng: Không phải Bảo Thiềm chắc là Kim Quế.
92 Bàn chuyện gái hiền, Xảo Thư mến người trinh thục; Xem hạt châu lớn, Giả Chính tính chuyện hợp tan. Bảo Ngọc ở quán Tiêu Tương đi ra, vội vàng hỏi Thu Văn: - Ông lớn gọi tôi làm gì ? - Ông lớn có gọi gì đâu.
93 Người họ Chân đến nương nhờ họ Giả Am Thủy Nguyệt vỡ lở án gió trăng. Sau khi Phùng Tử Anh về. Giả Chính gọi người canh cửa vào hỏi : - Hôm nay bên phủ Lâm An Bá mời ta đến uống rượu.
94 Giả mẫu bày tiệc, thưởng Hải Đường nở hoa ; Bảo Ngọc mất ngọc, biết tai ương sắp đến. Lại Đại dắt Giả Cần ra, chờ Giả Chính về phân xử. Đêm ấy chẳng có việc gì.
95 Tin đồn không sai, Nguyên phi đã mất; Giả thực lẫn lộn, Bảo Ngọc hoá ngây. Bồi Dính ở ngoài cửa nói với a hoàn nhỏ rằng đã tìm thấy viên ngọc của cậu Bảo Ngọc rồi.
96 Giấu hẳn tăm hơi Phượng Thư bày kế lạ;Cơ mưu đã lộ, Đại Ngọc mất tính thường. Giả Liễn cầm viên ngọc giả hầm hầm đi ra thư phòng. Người kia thấy sắc mặt hắn, trong lòng đã lo sẵn, liền đứng ngay dậy.
97 Đốt cảo thơ, Đại Ngọc dứt tình si;Về nhà chồng, Bảo Thoa thành lễ lớn. Đại Ngọc về đến cửa quán Tiêu Tương, nghe Tử Quyên nói, xúc động trong lòng, miệng hộc máu ra, choáng váng muốn ngã, may có Tử Quyên và Thu Văn vực dậy, dìu vào trong nhà.
98 Giáng Châu đau buồn, hồn về nơi ly hận;Thần Anh mang bệnh, lệ tràn cõi tương tư. Bảo Ngọc gặp Giả Chính rồi về phòng, càng thấy đầu choáng mắt hoa, chân tay rời rạc, cơm cũng không ăn, liền nằm ngủ ly bì, mời thầy đến xem mạch, cho thuốc uống, cũng chẳng thấy công hiệu gì, ngay đối với người trong nhà cũng không nhận ra được ai nữa.
99 Giữ phép công bọn hầu ác cùng nhau phá lệ;Xem tin báo ông cậu già đâm ra lo phiềnPhượng Thư thấy Giả mẫu và Tiết phu nhân nghĩ đến Đại Ngọc mà đau lòng, liền nói:- Cháu có câu chuyện buồn cười nói cho bà và cô nghe.
100 Làm hỏng mất dịp tốt, Hướng Lăng gây mối oán thù;Thương em lấy chồng xa, Bảo Ngọc cảm tình ly biệt. Giả chính tới hầu quan tiết độ, đến nửa ngày vẫn không thấy ra, bên ngoài bàn tán xôn xao.