61 Ném chuột sợ vỡ đồ, Bảo Ngọc đành phải nhận lỗi;Xét việc thấy oan uổng, Bình Nhi khéo tòng quyền. Thím Liễu nghe đứa bé nói thế, cười bảo:- Đồ khỉ con này! Thím mày đi kiếm một ông chồng nữa thì mày chẳng được thêm một ông chú hay sao? Có gì mà đáng ngờ! Đừng để cho tao phải túm chỏm mày dúi xuống! Còn không mở cửa cho tao vào à!Đứa bé vẫn không mở cửa, kéo thím lại cười nói:- Thím ơi! Thím có vào, thế nào cũng ăn cắp cho cháu mấy quả mận.
62 Tương Vân ngây thơ, ngủ trên hoa thược dược;Hương Lăng trơ trẽn, cởi tấm quần hồng lăng. Bình Nhi ra bảo vợ Lâm Chi Hiếu:- Việc lớn coi thành nhỏ, việc nhỏ coi như không, thế mới là nhà thịnh vượng.
63 Viện Di Hồng chị em mở tiệc;Nuốt kim đan, Giả Kính chết oan. Bảo Ngọc về phòng rửa tay, rồi bàn với Tập Nhân:- Tối nay uống rượu, chúng ta chỉ cần góp vui, chứ không nên câu nệ.
64 Gái buồn rầu đề thơ ngũ mỹ;Trai lẳng lơ tặng ngọc cửu long. Giả Dung thấy mọi việc thu xếp đã ổn, liền chạy đến chùa trình với Giả Trân. Ngay đêm đó, các người coi việc được cắt đặt, các thứ cần dùng được sắp sẵn như cờ phướn để chọn đến giờ mão ngày mồng bốn là rước linh cữu vào thành; mặt khác cho người đi báo tang các nhà bạn bè thân thích.
65 Giả Liễn vụng trộm cưới dì Hai;Dì Ba quyết lòng lấy chàng Liễu. Giả Liễn, Giả Trân và Giả Dung bàn định mọi việc xong xuôi, đến ngày mồng hai, cho mời bà già Vưu cùng dì Ba vào ở nhà mới.
66 Cô bé đa tình, hổ vì tình về nơi địa phủ;Chàng Hai lạnh nhạt, khi quá lạnh vào chốn không môn. Vợ Bào Nhị đánh thằng Hưng một cái, cười nói:- Thực thì thực đấy, nhưng đến mồm mày lại thêu dệt to chuyện ra.
67 Thấy đồ thổ nghi, Đại Ngọc nhớ quê cũ;Nghe việc bí mật, Phượng Thư hỏi người hầuSau khi chị Ba tự sát, bà già Vưu cùng chị Hai, Giả Trân, Giả Liễn đều hết sức thương khóc, liền sai người khâm liệm đưa ra ngoài thành chôn cất.
68 Dì Vưu khổ sở, bi lừa vào vườn Đại Quan;Chị Phượng ghen tuông, làm nhộn ở phủ Ninh Quốc. Giả Liễn đến châu Bình An gặp lúc quan Tiết Độ ở đấy đi tuần ngoài biên, chừng một tháng mới về.
69 Giở lối khôn vặt, mượn gươm giết người;Biết gặp hạn đen, nuốt vàng thoát kiếp. Chị Hai nghe thấy nói thế, cảm tạ không ngớt, đành phải theo Phượng Thư đi.
70 Lâm Đại Ngọc mở thi xã Đào Hoa;Sử Tương Vân điền tiểu từ Liễu Nhứ. Giả Liễn thủ linh ở viện Lê Hương suối bảy ngày đêm, có sư và thầy cúng tụng niệm. Giả mẫu gọi hắn sang, bảo không cho đưa linh cữu vào trong gia miếu.
71 Người hiềm khích cố ý gây hiềm khích;Gái Uyên Ương vô tình gặp Uyên Ương. Giả Chính về Kinh, tâu lại mọi việc xong xuôi, được về nhà nghỉ một tháng. Vì tuổi già sức yếu, công việc nặng nề, lại mấy năm ở bên ngoài, xa cách gia đình.
72 Cậy mình khỏe, Vượng Phượng Thư kiêng nói ốm;Ỷ thần thế, vợ Lai Vượng cố ép duyên. Uyên Ương khi ra khỏi cửa ngách, mặt còn nóng, tim đập mạnh, cho đó là việc không ngờ, nghĩ bụng: “Việc này quan trọng, nếu nói ra sẽ liên can đến việc gian dâm trộm cắp, quan hệ đến mệnh người, không khỏi làm lụy tới kẻ khác.
73 A hoàn ngơ ngẩn, nhặt nhầm túi xuân tình;Tiểu thư ươn hèn, bỏ lơ dây kim phượng. Dì Triệu đương nói chuyện với Giả Chính, chợt nghe thấy ầm một tiếng ở bên ngoài, không biết vật gì rơi, liền hỏi, hóa ra cái cửa sổ nhà ngoài không cài chặt then rơi xuống.
74 Quá nghe gièm hót, khám xét vườn Đại Quan;Thề giữ đoan nghiêm, rào lấp phủ Ninh Quốc. Bình Nhi nghe Nghênh Xuân nói, đương buồn cười, thấy Bảo Ngọc đến.
75 Mở tiệc đêm khuya, điềm lạ vẳng nghe tiếng thảm;Thưởng trăng tháng tám, lời nói thành câu sấm hay. Vưu Thị tức giận đi ra, định đến thăm Vương phu nhân, nhưng các bà già theo hầu khẽ nói:- Thưa mợ, không nên đến đó vội.
76 Nhà Đột Bích nghe sáo, cảm nỗi ưu sầu;Quán Ao Tinh nối thơ, buồn đêm vắng lặng. Giả Xá và Giả Chính dẫn bọn Giả Trân ra về. Giả mẫu sai cất cái bình phong đi, dồn hai bàn làm một.
77 A hoàn đẹp, sớm chết oan vì tội phong lưu;Con hát xinh, cắt tình duyên vào am Thủy Nguyệt. Tết Trung thu đã qua, bệnh Phượng Thư đã đỡ hơn trước, có thể ra vào đi lại được, nhưng hàng ngày vẫn phải mời thầy đến xem mạch bốc thuốc, lại cho thuốc viên với thuốc điều kinh dưỡng vinh.
78 Họa sĩ già ra bài từ Quỷ hoạch;Công tử ngốc làm văn tế phù dung. Hai sư cô dẫn bọn Phương Quan đi rồi, Vương phu nhân liền sang bên Giả mẫu. Thấy Giả mẫu đương vui, nhân dịp thưa:- Bên nhà Bảo Ngọc có con a hoàn là Tình Văn, giờ đã lớn rồi, đã một năm nay nó cứ ốm luôn.
79 Rước lấy sư tử Hà Đông, Tiết Bàn hối hận;Vớ phải giống sói Trung Sơn, Nghênh Xuân nhầm to. Tế Tình Văn xong, thấy trong bóng hoa có tiếng người, Bảo Ngọc giật nẩy mình.
80 Gặp anh chồng phũ, Hương Lăng bi trận đòn oan;Chữa đàn bà ghen, đạo sĩ kê bài thuốc nhảm. Kim Quế nghe thấy nói thế, ngoảnh mặt đi, bĩu môi, khịt mũi, cười nhạt nói:- Khi hoa ấu nở có mùi thơm đâu? Nếu bảo là hoa ấu thơm, thì các hoa thơm khác sẽ để nào chỗ nào? Thực là rất mực không thông.