21 Giả cách giận hờn, Tập Nhân răn Bảo Ngọc;Trả lời khôn khéo, Bình Nhi cứu Giả Liễn. Sử Tương Vân sợ Đại Ngọc đuổi theo, chạy đi ngay. Bảo Ngọc ở đằng sau nói:- Khéo vấp ngã đấy! Em không đuổi kịp được đâu!Đại Ngọc vừa đến cửa, Bảo Ngọc giơ tay ngáng lại, cười nói:- Thôi em hãy tha cho người ta lần này.
22 Nghe câu hát, Bảo Ngọc hiểu đạo thiền;Đánh đố thơ, Giả Chính lo lời sấm. Nghe Phượng Thư nói, Giả Liễn đứng lại hỏi việc gì. Phượng Thư nói:- Hai mươi mốt này là ngày sinh nhật cô Bảo Thoa, cậu định làm thế nào?- Tôi biết đâu đấy, xưa nay bao nhiêu lễ sinh nhật lớn, một mình mợ lo liệu được cả, bây giờ hỏi, tôi chẳng biết làm thế nào?- Lễ sinh nhật lớn đã có lệ sẵn, nhưng lần này lớn không ra lớn, nhỏ không ra nhỏ, vì thế phải bàn với cậu.
23 Mượn câu văn Tây Sương ký, giở giọng giỡn đùa;Nghe khúc hát Mẫu đơn đình, chạnh lòng hờn tủi. Nguyên phi sau khi từ vườn Đại quan về cung, sai Thám Xuân chép lại tất cả những bài vịnh hôm ấy, rồi tự tay xếp thứ tự hơn kém, truyền dựng bia ở trong vườn để ghi lại một cuộc chơi phong nhã hiếm có xưa nay.
24 Kim Cương say rượu, tính hào hiệp tiền bạc coi khinh;Cô gái si tình, rơi khăn lụa mơ màng nhớ bạn. Đại Ngọc đương lúc tình tứ triền miên, nghĩ ngợi vơ vẩn, chợt có người vỗ vào lưng nói:- Cô ngồi đây một mình làm gì?Đại Ngọc giật mình ngoảnh lại, nhìn thấy Hương Lăng.
25 Mắc phải thuật năm con quỷ, chị em hóa điên rồ;Nhờ được phép hai vị tiên, ngọc thiêng hết mờ ám. Hồng Ngọc đương lúc tâm thần hoảng hốt, tình tứ triền miên, ngủ đi lúc nào không biết, chợt thấy Giả Vân nắm lấy, vội quay người chạy, vướng phải bực cửa, giật mình thức dậy, biết mình chiêm bao.
26 Cầu Phong Yêu, nói lóng đưa tình kín,Quán Tiêu Tương xuân buồn tỏ nỗi riêng. Sau ba mươi ngày tĩnh dưỡng, Bảo Ngọc không những người đã khỏe, mà vết thương trên mặt cũng khỏi hẳn, lại về ở vườn Đại Quan.
27 Đình Trích Thúy, Dương Phi đùa bướm trắng;Mộ Mai Hương, Phi Yến khóc hoa tàn. Đại Ngọc đương lúc than khóc, chợt cửa mở, Bảo Thoa ở trong bước ra, bọn Bảo Ngọc, Tập Nhân đều tiễn ra cửa.
28 Ngọc Hàm tặng thắt lưng, gợi được mối tình;Bảo Thoa cởi chuỗi thơm, lộ ra vẻ thẹn. Chỉ vì việc tối hôm trước, Tình Văn không chịu mở cửa, Đại Ngọc ngờ rằng chủ ý của Bảo Ngọc.
29 Người hưởng phúc, phúc nhiều, còn cầu xin thêm phúc,Gái si tình, tình nặng, càng luẩn quẩn vì tình. Bảo Ngọc đương ngơ ngẩn đứng nhìn, chợt Đại Ngọc ném khăn vào mặt, giật mình hỏi "Ai thế?", Đại Ngọc lắc đầu cười nói:- Xin lỗi! Vì chị Bảo muốn xem "con nhạn ngớ ngẩn", tôi ra hiệu cho chị ấy, không ngờ lỡ tay ném phải anh.
30 Bảo Thoa mượn cái quạt, nói cạnh cả hai bên;Linh Quan vạch chữ "tường", làm ngây người ngoài cuộc. Đại Ngọc từ hôm cãi nhau với Bảo Ngọc, trong bụng hối hận, nhưng không lẽ tự mình đến làm lành trước, vì thế ngày đêm buồn rầu, bâng khuâng như mất cái gì, Tử Quyên đoán biết tâm lý ấy, liền khuyên nhủ:- Việc hôm nọ là tự cô nóng nảy quá.
31 Xé tan cái quạt, nghìn vàng mua lấy một trận cườiĐiềm ứng kỳ lân, hai sao(1) gặp nhau khi đầu bạcTập Nhân thấy mình khạc máu tươi ra đất thì lạnh hẳn một nửa người.
32 Giải bày hết tâm can, Bảo Ngọc đâm ra mê mẩnKhông chịu được sỉ nhục, Kim Xuyến đành phải liều thânBảo Ngọc trông thấy con kỳ lân, trong bụng rất vui sướng, giơ tay cầm lấy, cười nói:- May em nhặt được! Nhưng tại sao em lại nhặt được?Tương Vân cười nói:- May mà là cái này, chứ mai sau đánh rơi cái ấn, chả lẽ anh cũng chịu hay sao?Bảo Ngọc cười nói:- Mất cái ấn, chỉ là việc thường, chứ mất cái này thì anh thật đáng chết.
33 Coi anh như thù, giọng lưỡi ton hótĐẻ con bất hiếu, roi vọt dập vùiVương phu nhân gọi mẹ Kim Xuyến đến, cho mấy cái trâm vòng và bảo mời sư đến đọc kinh siêu độ cho nó.
34 Mối tình ngồn ngang, thấy tình cô em càng thêm thấm thíaLỗi lầm chồng chất, lấy lầm khuyên anh xiết nỗi buồn rầuGiả mẫu và Vương phu nhân đi rồi, Tập Nhân chạy đến bên cạnh Bảo Ngọc, nhỏ nước mắt hỏi:- Tại làm sao mà cậu bị đánh đau đến thế?Bảo Ngọc thở dài:- Hỏi làm gì nữa? Chẳng qua cũng vì những việc ấy thôi! Nửa mình tôi đau lắm, chị thử xem đánh vào những chỗ nào.
35 Ngọc Xuyến được nếm canh lá senOanh Nhi khéo tết dây hoa maiBảo Thoa biết rõ là Đại Ngọc đay nghiến mình, nhưng nghĩ đến mẹ và anh, nên cứ đi một mạch không hề quay đầu lại.
36 Thêu bức uyên ương, hiên Giáng Vân mộng lành báo trướcNgẫm đường tình phận, viện Lê Hương duyên đẹp định rồiGiả mẫu từ khi ở buồng Vương phu nhân về, thấy Bảo Ngọc mỗi ngày một khá, trong bụng rất vui mừng.
37 Thu Sảng trai, định mở Xã hải đườngHành Vu uyển, đêm nghĩ bài hoa cúcGiả Chính được bổ chức học quan, liền chọn ngày hai mươi tháng tám lên đường. Hôm ấy, ông ta vào làm lễ cáo từ miếu tổ, cáo từ Giả mẫu, ra đi.
38 Lâm Tiêu Tương đứng đầu những thơ ngâm cúcTiết Hành Vu m**** đời trong bài vịnh cuaBảo Thoa và Tương Vân bàn nhau xong. Hôm sau Tương Vân đến mời Giả mẫu sang thưởng hoa quế.
39 Già nhà quê hay nói huênh hoangCậu có tình cứ tìm ngành ngọnMọi người thấy Bình Nhi đến, đều hỏi:- Mợ chị ở nhà làm gì mà không thấy đến?- Mợ ấy có được rỗi đâu? Vì ở nhà không có món gì ăn ngon, lại không thể sang đây được, nên mợ ấy bảo tôi đến hỏi xem có còn cua hay không, xin mấy con mang về nhà ăn.
40 Vườn Đại Quan, Sử thái quân hai lần mở tiệcGieo súc sắc, Kim Uyên Ương ra lệnh đố thơBảo Ngọc nghe nói liền ra xem, thấy Hổ Phách đứng ở ngoài bình phong nói:- Có việc chờ cậu đấy.