1 Tôi ngồi trong quán cafe yên tĩnh, lưỡi khô miệng khát. Tôi muốn bưng cốc cafe trước mặt uống một ngụm, nhưng tay của tôi không ngừng run rẩy, cốc cafe trên đĩa phát ra tiếng kêu lạch cạch, cafe trong cốc đã sánh cả ra ngoài.
2 Tuy không quan tâm bản thân bị người ta coi là tấm bia đỡ đạn, nhưng tôi vẫn quan tâm đến danh tiếng, đặc biệt là chuyện liên quan tới nào là tiểu tam, nào là bao nuôi, nào là vung đao đoạt tình.
3 Tần Tuyết Vi ngồi ở vị trí đối diện tôi, cô ấy bưng một ly cocktail, nói chuyện với đám chị em bên cạnh, nụ cười mê người, cử chỉ tao nhã, quả là thiên kim tiểu thư.
4 Cuối tuần tôi mong đợi tới rất nhanh, tôi vác cây vợt tennis khí thế bừng bừng đi tới sân vận động. Ở trong phòng tập của sân vận động chơi rất thích, nhưng lệ phí hơi cao, mặc dù học sinh sinh viên được giảm giá, nhưng vẫn hơi đắt.
5 Buổi tối, tôi đi tìm Sử Lộ ăn cơm chực, cậu ta đang ngồi trước máy tính chơi game. Thằng nhóc này không ở trong kí túc xá, một mình thuê một phòng cạnh trường, nghe nói là vì không chịu được mùi chân thối của bạn cùng phòng.
6 Vốn dĩ muốn cùng Tống Nhược Cốc thảo luận tình huống, hai người vốn không có tình cảm gì, sao lại ép buộc ở cùng một chỗ thêm lần nữa. Thế nhưng trọng tâm câu chuyện mới mở đầu đã đi quá xa.
7 Ngày thứ hai không có tiết, tôi ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, xuống tầng kiếm đồ ăn thì thấy Tống Nhược Cốc. Có vẻ như đang đợi người. Sắc mặt cậu ta tái nhợt, vẻ mặt uể oải, vừa nhìn là biết tối qua uống nhiều, giờ còn chưa tỉnh.
8 Khách sạn ba sao ở trung tâm thành phố, điều kiện không tồi, đương nhiên, giá cả cũng “không tệ”. Nhưng không có vấn đề gì, ai bảo tôi ở bên cạnh người giàu có chứ.
9 Bởi vì lo lắng Tần Tuyết Vi sẽ tạo cho tôi tổn thương nghiêm trọng không thể bù đắp được, tôi mặt dày quay lại khách sạn trung tâm, tính ở đến khi nào tên nhóc Sử Lộ kia trở lại.
10 Cuối cùng cũng không tìm được túi xách của tôi. Có thể nói rằng, oán niệm của tôi dành cho Tống Nhược Cốc đã đạt tới đỉnh điểm. Vì thế tôi định trao đổi thân thiện với cậu ta, nghiêm túc thảo luận xem liệu có thể tu bổ được thế giới quan đã bị chó gặm của cậu ta hay không.
11 Trận đấu bắt đầu. Cuộc tranh tài này mới bắt đầu đã rơi vào hỗn loạn. Bởi vì có một nữ sinh bên đội của Tống Nhược Cốc đã dành hết sự chú ý. Cô ấy ôm bóng không buông.
12 Hôm đó không biết là vì mệt mỏi hay vì tức giận, nói chung không hiểu sao hai chân tôi nhũn ra, gần như là được Sử Lộ kéo trở về. Kết quả cuối cùng của trận đấu mãi về sau tôi mới biết được, có người nói không ngờ khoa sinh học nắm được cơ hội, sau đó thực hiện cú ném hai điểm, vượt lên một điểm và giành chiến thắng.
13 Gần đây Sử Lộ tìm được niềm vui mới. Liên minh lập nghiệp các trường đại học, cao đẳng hàng đầu tổ chức cuộc thi lập nghiêp, tiền thưởng rất lớn, hơn nữa còn có cơ hội được giúp đỡ tài chính.
14 Từ lần tranh cãi không lý do, phải đến mấy ngày Tống Nhược Cốc không xuất hiện trong tầm mắt chúng tôi. Tôi vẫn coi Tống Nhược Cốc là người ngoài hành tinh, cho nên, chuyện gì cậu ta làm mà tôi không hiểu được thì cũng là điều hiển nhiên.
15 Tôi và Tống Nhược Cốc giống như tuyệt giao. Hai chúng tôi không tiếp tục gọi điện thoại, không liên lạc trên mạng, cũng không gặp nhau, hai bên dường như đang né tránh thời gian xấu hổ này.
16 Sáng hôm nay thi một môn chuyên ngành do chính giáo viên giảng dạy tự mình coi thi, vị giáo sư này họ Lệ, người cũng như họ, đối với sinh viên lạnh giá như mùa đông, cả một học kỳ chúng tôi chưa từng thấy nụ cười của ông ấy.
17 Chương 17:Mấy năm gần đây thịnh hành trò chơi người thật CS, là một người đầu óc đơn giản tứ chi phát triển, tôi cũng biết trò CS này, luôn khảo nghiệm cảm giác kích thích khi bản thân trực tiếp tham gia trận chiến.
18 Tôi muốn đứng lên khỏi người cậu ta nhưng gặp phải khó khăn. Một tiếng súng vang lên, khiến sự chú ý của chúng tôi trở lại trên sườn dốc. Trên đó có hai người, nhìn bộ dạng thì là muốn tiêu diệt chúng tôi từ trên đó.
19 Tôi cảm thấy hơi nhớ Tống Nhược Cốc. Mấy ngày mới về, tôi bận nhiều việc. . . Ăn uống thỏa thích thì không cảm thấy sao, nhưng từ ngày tin nhắn của tên nhóc đó xuất hiện trong đống tin chúc mừng năm mới trong inbox của tôi, không ngờ lại tạo ra cảm giác tồn tại của cậu ta.
20 Thời gian tiếp theo của kỳ nghỉ đông trôi qua nhanh chóng và buồn tẻ, cuối cùng cũng đến ngày trở lại trường. Sử Lộ trong hơn một tháng nghỉ đông gầy đi đáng kể, đến nỗi mới nhìn trông như là phiên bản thu nhỏ, khuôn mặt thì giống như là di chứng của nữ minh tinh sau khi tẩy trang, phờ phạc đến nỗi tôi muốn sờ mặt cậu ta cũng không nỡ xuống tay.