141 Một tiếng "Tiểu Quyên" này khiến cho không khí trên dãy hành lang trong phút chốc biến chuyển, ngưng trệ mà quỷ dị, nhưng cũng cực kỳ an tĩnh. Cận Tử Kỳ bỗng quay đầu nhìn về phía Tống Chi Nhậm đang mang vẻ mặt kinh ngạc, lại chuyển mắt quét về phía bà Tần hôn mê trong ngực Tần Viễn, cô lại không tự chủ nhìn sang Tần Viễn, tầm mắt lưu chuyển ở giữa ba người này.
142 Bà ngơ ngác quay đầu, nhìn nhìn Tống Chi Nhậm sắc mặt tái xanh ở bên chân giường, rồi ngơ ngác quay lại, nhìn chằm chằm bà Tần : "Dì nói. . . . . . Dì nói.
143 "Cận tiểu thư, ở trước mặt A Viễn giả bộ mất trí nhớ có phải rất khổ cực hay không?"Giọng nói của Phương Tình Vân rất nhẹ, nhẹ đến độ hơi không chú ý sẽ tản đi mất trong dãy hành lang âm u lạnh lẽo.
144 Không biết làm thế nào quẹo vào trong một cái hẻm sâu bên cạnh bệnh viện. Lúc trở ra, là liễu rũ hoa cười lại gặp làng, trên phố cửa hàng náo nhiệt, dòng người hối hả.
145 Lúc Bạch Tang Tang đóng sầm cửa xe, trên mặt vẫn còn mang theo nụ cười nồng tình mật ý. Có lẽ là do mang thai, cộng thêm vừa cười một tiếng, giữa mày mắt mà nói phong tình ý vị vô tận.
146 Tống Chi Nhậm nhất thời không kịp phản ứng, bộ đồng phục bệnh nhân ướt nhẹp, sững sờ mà nhìn Tống Kỳ Diễn. Cử chỉ Tống Kỳ Diễn thật ưu nhã đặt cốc nước lên trên khay trà ở bên cạnh, tầm mắt liếc về phía vị cao cấp kia trên người bị Tống Nhiễm Cầm cào bị thương, đồng tình mà dùng ngón tay chỉ một cái lên vết đỏ trên cổ ông ta.
147 Cận Tử Kỳ thoáng trở mình, bàn tay trắng trẻo gác qua bên cạnh, lại chạm tới một mảnh ấm áp bằng phẳng. Cô lim da lim dim mà mở mắt ra, giọi vào tầm mắt là một mảnh bình yên an ổn.
148 Đến vườn trẻ đón Mỗ Mỗ xong, một nhà ba người lại đi Phúc Hạ Lâu dùng cơm trưa. Dường như khi Tống Kỳ Diễn dẫn hai mẹ con vừa đứng ở trong đại sảnh, thì đã có khách chào hỏi nối liền không dứt.
149 "Tới đây, thừa dịp vào lúc này đụng phải, anh nói cho tôi nghe thử xem. "Cận Tử Kỳ nghe được âm thanh quen thuộc, xoay người lại, lập tức nhìn thấy Tống Kỳ Diễn thong thả bước tới đây.
150 Gần tối tan việc, Cận Tử Kỳ chờ xe của Tống Kỳ Diễn đến, hắn xuống xe thân sĩ mà giúp cô mở cửa xe, một tay chống trên đầu cô một tay trống đỡ eo của cô, cẩn thận từng li từng tí che chở cô ngồi vào trong xe.
151 Cận Tử Kỳ khoát tay áo một cái, "Đang suy nghĩ gì đấy?"Cận Tử Kỳ kéo về dòng suy nghĩ của mình đang bay xa, "Chẳng qua là đột nhiên phát hiện, Tôn Hạo hình như là em họ của chị.
152 Editor: Tâm Thường LạcBản thân bà Tần khi tỉnh lại liếc mắt một cái cũng không liếc đến Phương Tình Vân, chẳng qua là khó khăn lắm mà nhìn sang Cận Tử Kỳ, ánh mắt vô cùng bi thương, Cận Tử Kỳ bị nhìn vậy thấy có chút không đành lòng, cô quay sang Tống Kỳ Diễn, hắn lại vẫn cúi đầu không có phản ứng.
153 Editor: Tâm Thường LạcTống Chi Nhậm hiển nhiên rất hài lòng thái độ Tống Kỳ Diễn đối với bà Tần tôn trọng, mỉm cười mà ừ một tiếng. Tống Kỳ Diễn cũng lập tức cười đến vui sướng, sau đó, tựa như nhớ ra cái gì đó, cúi đầu liếc nhìn Cận Tử Kỳ, nhíu mày: "Mới vừa rồi bảo phòng bếp hầm canh sao? Làm thế nào không thấy mang tới?""Canh?" Cận Tử Kỳ nghi hoặc mà nhìn hắn, hắn lúc nào thì bảo cô đi gọi phòng bếp nấu canh chứ?Hắn lại tự biên tự diễn mà liếc cô một cái, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa hô to: "Dì, dì!"Cận Tử Kỳ lập tức hiểu dụng ý của Tống Kỳ Diễn, thừa dịp Tống Kỳ Diễn kêu người trống không, dư quang khóe mắt cô quét qua, quả nhiên sắc mặt Tống Chi Nhậm chợt biến, mà bà Tần cũng trong chớp mắt thừ người ra.
154 Editor: Tâm Thường LạcBà ngơ ngác quay đầu, nhìn nhìn Tống Chi Nhậm sắc mặt tái xanh ở bên chân giường, rồi ngơ ngác quay lại, nhìn chằm chằm bà Tần : "Dì nói.
155 Editor: Tâm Thường LạcHoàng hôn đang phủ dày đặc, trên hành lang bệnh viện trống trải dài hun hút, tiếng bước chân rối loạn, thỉnh thoảng mới có thể tuôn ra một đôi tiếng kêu gào.
156 Editor: Tâm Thường LạcTống Kỳ Diễn thấy cô thật sự chìm mặt, đâu nào còn dám cùng cô đùa giỡn nữa, lập tức khẩn trương kéo tay của cô lại. "Đùa giỡn với em, làm thế nào đã sinh.
157 Editor: Tâm Thường Lạc"Cận tiểu thư, ở trước mặt A Viễn giả bộ mất trí nhớ có phải rất khổ cực hay không?"Giọng nói của Phương Tình Vân rất nhẹ, nhẹ đến độ hơi không chú ý sẽ tản đi mất trong dãy hành lang âm u lạnh lẽo.
158 Editor: Tâm Thường Lạc"Mặc dù tôi quay lại đi điều tra chuyện năm đó, cũng chỉ có thể tra được nguyên nhân Tần Viễn bị thương ở hai chân là bởi vì tai nạn giao thông thôi.
159 Editor: Tâm Thường LạcKhi anh tận mắt nhìn thấy bọn họ vợ chồng tình thâm mà đứng cạnh nhau, điều đó giống như là một cái tát tàn nhẫn quất lên trên mặt của anh, nhưng mà, điều anh có thể làm chỉ là lặng lẽ chịu đựng cái tát đau đớn kia.
160 Editor: Tâm Thường LạcKhông biết làm thế nào quẹo vào trong một cái hẻm sâu bên cạnh bệnh viện. Lúc trở ra, là liễu rũ hoa cười lại gặp làng, trên phố cửa hàng náo nhiệt, dòng người hối hả.